Nhưng trước tiên tôi phải đi tắm cái đã.
Anh không thể chịu được khi mà cả một ngày trời lăn lộn bên ngoài đến bây giờ cơ thể vẫn còn rất bẩn, không thoải mái chút nào. Bắt buộc phải đi tắm mới chịu được.
Bạch Cửu Ngôn cúi đầu xuống, cô khẽ "Ừm".
Nhưng mà bây giờ nếu Dạ Minh Hàn đi tắm thì cô vẫn sẽ phải ở đây một mình mà phải không? Nghĩ đến cảnh xung quanh bao trùm một mảng đen sâu thẳm, Bạch Cửu Ngôn toát mồ hôi.
Eh?
Dạ Minh Hàn bất ngờ bước đi, anh vẫn không buông tay Bạch Cửu Ngôn ra, vẫn kéo theo cô đi cùng.
- Anh...chẳng phải anh nói là đi tắm sao?
- Ừm.
Dạ Minh Hàn trả lời một cách trống rỗng. Anh biết cô gái này sợ tối nếu để cô ở một mình thì cô sẽ khóc mất thôi. Đột nhiên anh lại muốn...chở che cho cái cô gái nhút nhát ngốc nghếch này...
Nhìn thấy hướng đi là về phòng anh, Bạch Cửu Ngôn có phần hoang mang và khó hiểu, vừa định hỏi thì Dạ Minh Hàn đã nói, giọng anh trầm thấp vang lên:
- Em đợi một chút, tôi sẽ tắm nhanh thôi.
- Hả?
Dạ Minh Hàn mở cửa phòng, anh bước vào trong kéo theo cả Bạch Cửu Ngôn.
- Tôi không bỏ em một mình đâu, không phải em sợ tối sao?
Đứng trước tủ quần áo, anh chỉ dùng một tay để mở tủ, lấy đồ rồi sau đó đi về hướng phòng tắm.
Bạch Cửu Ngôn đúng là rất sợ bóng tối nhưng mà...ý của anh là sao?
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bao-boi-nhut-nhat-cua-tong-tai-lap-di/2676569/chuong-32.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.