Bữa sáng đã được chuẩn bị xong trên bàn. Bạch Cửu Ngôn đi rót hai cốc nước, cô đặt xuống bên cạnh hai phần đồ ăn sáng.
Nhìn đồng hồ, bây giờ đã hơn bảy giờ rồi, bình thường Dạ Minh Hàn đâu có ngủ đến giờ này đâu? Bạch Cửu Ngôn quyết định đi lên gọi anh. Cô vòng lên lầu, đứng trước cửa phòng, đột nhiên nhớ tới mấy lời anh nói lúc tối, hai má cô lại đỏ ửng lên. Bạch Cửu Ngôn lắc lắc đầu, cô giữ bình tĩnh rồi gõ cửa.
"Cốc...cốc..."
- Dạ Minh Hàn, anh xuống ăn sáng đi.
Bên trong là một tràng im lặng, không ai trả lời.
Kì vậy nhỉ? Chả lẽ anh ngủ say đến mức gọi không nghe luôn ư?
- Dạ Minh Hàn...
Bạch Cửu Ngôn chạm vào tay nắm cửa. Nó không khóa, thấy vậy cô rón rén đẩy cửa bước vào. Hy vọng là không bị mắng vì tự tiện vào phòng anh.
Hửm?
Nhìn thấy Dạ Minh Hàn nằm ở trên giường, cô chầm chậm bước tới. Trên giường anh còn có laptop, vài tập tài liệu và bút nữa. Chả lẽ tối qua anh ấy về phòng không ngủ mà lại thức tiếp sao???
- Bạch Cửu Ngôn...?
Giọng nói trầm khàn đầy nặng nề vang lên, Bạch Cửu Ngôn quay sang nhìn anh. Trên trán anh lấm tấm mồ hôi, sắc mặt không ổn chút nào cả, Bạch Cửu Ngôn lo lắng, cô hỏi:
- Anh không khỏe sao?
- Đầu có chút đau thôi...vẫn ổn.
Dạ Minh Hàn chầm chậm đáp.
Ổn gì mà ổn? Nhìn anh cứ như muốn ngất đi ấy! Bạch Cửu Ngôn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bao-boi-nhut-nhat-cua-tong-tai-lap-di/2676554/chuong-40.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.