Vài tiếng trôi qua, Dạ Minh Hàn đã ngủ gật lúc nào không hay, anh vẫn ngồi bên cạnh cô, tay giữ chặt lấy tay Bạch Cửu Ngôn vì lo lắng cô ấy sẽ lại biến mất lúc mình ngủ thì sao?
Hàng lông mi Bạch Cửu Ngôn hơi động đậy, cô chầm chậm mở mắt ra. Nhìn trần nhà trắng xóa, Bạch Cửu Ngôn đột ngột sợ hãi. Cô run rẩy nhưng cơ thể lại không thể di chuyện hay nhúc nhích được, toàn thấy vô cùng nặng nề. Chả...chả lẽ mình vẫn còn bị bắt ở đó? Cảnh tượng Dạ Minh Hàn đến cứu là do mình tưởng tượng hay sao?
Dường như cảm nhận được cơ thể của Bạch Cửu Ngôn hơi chuyển động, Dạ Minh Hàn tỉnh dậy. Nhìn thấy Bạch Cửu Ngôn run rẩy, trán đổ đầy mồ hôi, anh lo lắng đứng dậy nắm chặt tay Bạch Cửu Ngôn nói:
- Cửu Ngôn, em không khỏe ở đâu à? Vẫn còn khó chịu sao? Em làm sao thế này?
Nghe thấy giọng nói của Dạ Minh Hàn, Bạch Cửu Ngôn quay sang nhìn anh, hai mắt cô rưng rưng rồi tuôn trào. Bạch Cửu Ngôn khó khăn vươn tay về phía Dạ Minh Hàn, anh ngay lập tức cúi người xuống ôm lấy cô rồi trấn an:
- Không sao rồi, em đừng sợ.
- Dạ...Minh Hàn...hức...
Cô lắp bắp nói, âm thanh phát ra vẫn chưa được rõ lắm chắc có lẽ cổ họng hơi đau rát cho lạnh.
- Tôi đây.
Dạ Minh Hàn nhỏ giọng trả lời.
Bạch Cửu Ngôn không nói gì nữa, cô ôm lấy anh mà khóc nức nở. Vậy là mình đã thật sự thoát khỏi nơi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bao-boi-nhut-nhat-cua-tong-tai-lap-di/2676541/chuong-47.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.