Bạch Cửu Ngôn đi xuống dưới nhà, với tính dễ mến và dịu dàng của cô rất nhanh đã làm quen với những người giúp việc trong nhà.
Cô ngỏ lời giúp họ mang đồ ăn ra bàn nhưng rồi cũng bị từ chối. Bạch Cửu Ngôn hết cách, cô cũng chỉ đành đi ra ngoài ngồi đợi thôi. Công việc trong nhà mọi thứ đều đã được lo liệu hết rồi không còn cần đến tay của mình nữa.
Nghe nói Dạ Minh Hàn thích sống riêng tư kia mà, sao tự dưng lại gọi giúp việc đến vậy nhỉ? Cô khá là thắc mắc về điều này nhưng lại không biết được lí do đó chính là mình!
Một lúc sau Dạ Minh Hàn cũng đi xuống đến chỗ bàn ăn ngồi cạnh cô như thường lệ. Anh vừa mới tắm xong, trên cơ thể vẫn còn vương mùi thơm của sữa tắm. Dạ Minh Hàn thấy Bạch Cửu Ngôn ngồi bất động, hai má có chút đỏ, thấy vậy anh không nói không rằng vươn tay sang chạm lên trán Bạch Cửu Ngôn.
- Mặt em làm gì mà đỏ dữ vậy? Chả lẽ tôi đã lây bệnh cho em?
Hàng lông mày của anh hơi nhíu lại. Nếu là như vậy biết thế ban đầu đã không bảo cô ấy ở cạnh mình rồi.
Nhìn thấy gương mặt Dạ Minh Hàn xám xịt, Bạch Cửu Ngôn vội vàng giải thích, cô xua tay rồi né bàn tay anh đang đặt trên trán mình:
- Không phải là như vậy đâu, chỉ là...chỉ là hôm nay hơi nóng thôi.
Ôi...lời nói nhảm nhí như vậy không biết Dạ Minh Hàn có tin không đây...
Anh im lặng một
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bao-boi-nhut-nhat-cua-tong-tai-lap-di/2676536/chuong-50.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.