Chương trước
Chương sau
Cài xong các cúc áo cho Dạ Minh Hàn, Bạch Cửu Ngôn lui lại một bước rồi đứng ngay ngắn. Không biết anh đang định đi đâu nữa, không phải vừa nói là bản thân vẫn chưa hết bệnh sao? Sao lại ra ngoài rồi?

Dạ Minh Hàn mặc áo khoác vào, anh chỉnh quần áo ngay ngắn rồi sau đó vươn tay tới xoa nhẹ đầu Bạch Cửu Ngôn:

- Tôi đến công ty để giải quyết một chút việc có lẽ sẽ về muộn một chút. Ở nhà ngoan nhé.

Đầu óc cô bây giờ như muốn nổ tung. Không thể ngờ được Dạ Minh Hàn lại có thể thay đổi một cách khủng khiếp như thế. Bạch Cửu Ngôn cảm nhận được rõ ràng sự quan tâm anh ấy dành cho mình qua từng cử chỉ hành động mặc dù anh không nói. Cảm giác rất ấm áp và trong lòng như dâng trào một thứ cảm xúc mới mẻ của tình yêu vậy.

- Anh nhớ để ý đến sức khỏe của mình đấy.

Bạch Cửu Ngôn lấy hết dũng khí, cô ngẩn đầu lên nhắc nhở anh.

Nhìn hai má của cô đo đỏ và cái biểu cảm có phần lo lắng ấy cứ khiến Dạ Minh Hàn không kìm chế được lòng mà muốn hôn cô một cái quá. Nhưng như vậy sẽ khiến cô gái nhỏ của mình sinh ra ác cảm hoặc là ghét bỏ mình mất, cũng khổ lắm đấy chứ.

Dạ Minh Hàn khẽ mỉm cười, anh gật đầu rồi sau đó quay người đi.

Bạch Cửu Ngôn chạm tay lên trên nơi anh vừa chạm vào…tự nhiên lại vui thế không biết. Cô cười tủm tỉm đầy vui vẻ. Ôi…cứ thế này có lẽ sớm bị thần kinh có vấn đề mất!!!

Bước đến bên cửa sổ, cô nhìn theo chiếc xe của anh đang chạy ra khỏi khuôn viên của ngôi nhà và rời khỏi cổng. Mai là phải mở họp báo rồi, tuy bản thân không biết rõ về mấy vụ này nhưng hy vọng mình vẫn sẽ giúp đỡ được phần nào cho Dạ Minh Hàn. Vì chuyện công ty rồi thêm cả chuyện Bạch Cửu Ngôn bị bắt cóc nữa, anh ấy chắc cũng mệt mỏi lắm rồi nhưng với cái tính cách bá đạo và ngang ngược kia có lẽ sẽ chẳng bao giờ thừa nhận mình mệt mỏi đâu.

Dạ Minh Hàn rời khỏi nhà đi đến công ty, anh bàn giao lại một vài việc khẩn cấp cho các nhân viên cấp cao của công ty rồi sau đó tìm gặp một vị luật sư và trao đổi với ông ấy về việc thật giả của dự án bị cho là đạo nhái.



Quần quật cả ngày trời cho đến tối. Dạ Minh Hàn lái xe đi đến một khu nhà máy bỏ hoang ở cuối thành phố. Thật ra đây mới chính là mục đích thật sự anh ra ngoài hôm nay.

Vừa nhận được tin đã bắt được những tên bắt cóc Bạch Cửu Ngôn, Dạ Minh Hàn anh liền sắp xếp lại công việc giao cho người khác rồi phóng như bay đến chỗ này.

Anh dừng xe ở bên ngoài rồi bước xuống đi thẳng vào trong. Trên người mang đầy sát khí lạnh lẽo và hơi thở của sự chết chóc đến mức nặng nề.

Vào đến bên trong, người của anh đã trói bọn chúng lại và đứng xung quanh canh chừng.



- Đến nhanh vậy à?

Một giọng nói nửa đùa nửa kinh ngạc cất lên. Tư Kì Dương khoanh tay đứng ở chỗ góc cột, anh ta hướng mắt về phía Dạ Minh Hàn.

Anh ta đã được Dạ Minh Hàn nhờ đi tìm lũ này cho nhanh. Một hacker và là người buôn tin số một thì ba chuyện vặt vãnh này đối với Tư Kì Dương anh ta có là gì đâu.

- Không bắt được tên cầm đầu?

Giọng điệu đầy rét buốt và có chút tức giận của anh cất lên. Trước cái ánh mắt như muốn ngay lập tức xé xác của Dạ Minh Hàn, bốn tên đó run cầm cập đến mức muốn ướt cả quần.

- Phương lão đại à? Xin lỗi nhưng hành tung của hắn quá kín đáo, một chút thông tin cũng không moi được. Cậu có thể hỏi mấy con ruồi nhặng kia xem, coi bọn nó chịu nói hay không??

Tư Kì Dương nhún vai rồi thở dài, thái độ của anh chàng này lại có phần dè dặt một chút, trước cái sát khí kinh khủng kia của Dạ Minh Hàn thì Tư Kì Dương anh biết rõ chuyện gì Dạ Minh Hàn cũng đều có thể làm một khi phát điên, đừng nên chọc giận Dạ Minh Hàn thì hơn.

Dạ Minh Hàn im lặng, anh bước tới vài bước. Xung quanh đây nhiệt độ lại như thể càng ngày càng thấp xuống, luồng không khí lạnh lẽo bao trùm hết khu vực này.

- Tôi không có nhiều thời gian rảnh rỗi để đi nói chuyện với những thứ dơ bẩn này.

Anh nhận lấy từ chỗ thuộc hạ một khẩu súng có gắn giảm thanh. Cổ tay anh di chuyển dần lên đạn. Âm thanh “lạch cạch” làm cho bốn tên kia lắc đầu nguầy nguậy cầu xin tha thứ.

Mọi thứ trong mắt Dạ Minh Hàn đều chỉ là những thứ vô bổ, những hạt cát, những thứ vô dụng đến mức không đáng đếm xỉa đến nhưng vị trí của Bạch Cửu Ngôn trong anh lại chiếm được chỗ vô cùng cao. Cô ấy chính là ánh sáng nhỏ của anh, là một sự thiên vị đặc biệt trước cả thế giới ngoài kia…

Động vào ai không động, lại dám chạm tay đến người của Dạ Minh Hàn này thì coi như không nhất thiết phải sống nữa rồi.

Tư Kì Dương phất tay ra hiệu cho các thuộc hạ của anh cùng đi ra ngoài để một mình Dạ Minh Hàn ở lại đây. Những cảnh máu me thế này Tư Kì Dương anh cũng không có hứng thú cho lắm.

Sau khi tất cả rời đi, Tư Kì Dương bước tới chỗ một tên, anh túm chặt cổ hắn, biểu cảm trên gương mặt tên đó tái mét, hai mắt trợn tròn đầy sợ hãi. Dạ Minh Hàn lột phăng miếng băng keo dán trên miệng hắn ra, anh trừng mắt gằn giọng nói:

- Phương lão đại đang ở đâu?!



Tên đó run rẩy lắc đầu nói:

- Tôi…tôi không biết! Xi…xin ngài hãy tha…

“BỐP!”

Một cú đấm với lực cực lớn trực tiếp được trao cho tên đó. Dạ Minh Hàn nghiến răng rồi lại liên tiếp đấm.

- Mẹ kiếp! Mày không biết? Được, được lắm! Tha cho mày? Vậy khi đó nếu vợ tao cầu xin thì mày sẽ thả cô ấy đi sao?!

Với lực đánh của Dạ Minh Hàn thì rất nhanh chóng gương mặt hắn đã biến dạng. Máu chảy ròng rã xuống dưới cơ thể. Cứ như vậy mà xử xong một tên.

Ba tên còn lại cứ như chết rồi, bọn họ nhìn thấy cảnh tượng đồng minh bị đánh dã man đến chết như thế thì biết bản thân cũng sẽ chẳng thua kém gì. Có tên còn sợ đến nỗi ướt cả quần. Nỗi sợ hãi từ Dạ Minh Hàn khiến tâm lý bọn họ trở nên điên loạn, ba tên đó giãi giụa không ngừng nhưng cũng chẳng tốt gì hơn.

Một cảnh tượng khủng khiếp diễn ra chỉ trong giây lát. Dạ Minh Hàn phát tiết giúp vợ mình đến mức cả người bây giờ cũng bị dính đầy máu.

Sau một lúc Dạ Minh Hàn cũng bước ra, Tư Kì Dương nhìn thấy anh thì anh ta cũng thở dài và lắc đầu đầy bất lực.

- Tôi có mang theo quần áo đề phòng có chuyện cần thiết để ở trên xe đó, chắc là cậu cũng cùng size với tôi nhỉ? Mau tìm chỗ thay đồ rồi tắm rửa sạch sẽ đi, Bạch Cửu Ngôn mà nhìn thấy cậu như vậy thì không hay đâu.

Tư Kì Dương nói.

Dạ Minh Hàn im lặng, anh đi lại lấy túi đồ từ xe của Tư Kì Dương rồi quay trở về xe của mình. Trước khi rời đi Dạ Minh Hàn không quên dặn dò một câu với giọng điệu rất khó chịu và bực bội:

- Dọn dẹp sạch sẽ.

Nói rồi anh lái xe đi mất.

Tư Kì Dương đứng đờ người tại chỗ, khóe môi anh ta giật giật.

Cái thằng cha Dạ Minh Hàn mắc dịch này! Bày cho đã rồi bắt người ta dọn!!!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.