Chương trước
Chương sau
Sáng hôm sau.

“Cốc…cốc…”

Bên ngoài phòng Dạ Minh Hàn truyền vào tiếng gõ cửa. Một giọng nói của một người đàn ông vang lên:

- Dạ tổng, còn hai tiếng nữa buổi họp báo bắt đầu rồi, chúng ta nên chuẩn bị nhanh thôi.

Thư ký Đinh dè dặt nói.

Hàng lông mày anh nhíu lại, Dạ Minh Hàn thức dậy, anh có chút bực bội vì giấc ngủ của mình bị phá. À, quên mất Bạch Cửu Ngôn còn đang bên cạnh nữa.

Thấy cô cũng sắp thức dậy luôn rồi, Dạ Minh Hàn hận không thể lao ra đấm nát cái mỏ của thư ký Đinh ngay được.

Anh cố gắng nhẫn nhịn không bộc lộ cảm xúc nóng nảy của mình, tay xoa nhẹ đầu Bạch Cửu Ngôn.

Hàng lông mi cong cong của Bạch Cửu Ngôn khẽ động. Cô chầm chậm mở mắt ra. Không thể tin được là giấc ngủ hôm qua lại rất ngon, không hề gặp ác mộng. Cảm giác được đánh một giấc sau những ngày mất ngủ như vậy thật tuyệt vời!

Ơ…nhưng mà khoan…

Bốn mắt nhìn nhau, cô tròn mắt kinh ngạc. Bản thân lại gần như quên mất những chuyện xảy ra tối qua. Thật ngu ngốc và nhục nhã quá đi mất!

Bạch Cửu Ngôn như chết lặng khi nhìn thấy cả cơ thể, từng múi cơ và làn da màu đồng rắn chắc của anh ở gần ngay trước mắt. Cái…cái gì vậy nè?!

Cô quay mặt đi rồi nhanh chóng ngồi dậy cách xa Dạ Minh Hàn ra. Tình huống quái quỉ gì thế này? Sao anh lại không mặc áo?!!!

- Em ngủ thêm chút nữa đi.

Dạ Minh Hàn ngồi dậy, anh nhìn cô gái ngồi thu mình lại một chỗ lúng túng chả biết nên làm gì hay nói gì kia lại đáng yêu vô cùng.



- Tôi ngủ đủ rồi…

Eh? Nói gì vậy chứ?!

Bạch Cửu Ngôn luống cuống. Chưa kịp nghĩ mà đã thốt ra mất rồi. Cái gì mà ngủ đủ rồi chứ? Còn đang ở trong phòng của người khác đấy! Nghe cứ như mình đã làm phiền và chiếm tiện nghi của anh vậy.

Dạ Minh Hàn bất ngờ rướn người tới bên cạnh cô, anh hỏi:

- Em có muốn đến buổi họp báo đó không?

- Tôi đến buổi họp báo đó á?

Bạch Cửu Ngôn chớp chớp đôi mắt tròn xoe của mình nhìn chằm chằm Dạ Minh Hàn.

- Ừm. Nếu không thích tôi cũng không ép em, chỉ là muốn hỏi xem em có muốn đến đó hay không thôi.

Cô trầm ngâm. Với tư cách là thiếu phu nhân, vợ của Dạ Minh Hàn nếu như không đến thì có kì quá không?

Bổn phận của một thiếu phu nhân hình như cô chưa bao giờ thực hiện được nó cả, cho dù đó cũng chỉ là một cái danh của mình nhưng nếu như không làm tốt nó thì cũng quá là phế luôn rồi.

- Tôi sẽ đi.

Nhận được câu trả lời này của cô anh cũng có chút bất ngờ, cứ tưởng cô ấy sẽ không muốn đến những chỗ đông người chứ?

- Được, tôi sẽ gọi người đến chuẩn bị giúp em.

Dạ Minh Hàn xoa đầu cô, hình như bị nghiện xoa đầu cô ấy luôn hay gì rồi, cứ bất tri bất giác mà vươn tay tới hoài à!

Bạch Cửu Ngôn đỏ mặt. Sự thay đổi của Dạ Minh Hàn với mình quá rõ rệt luôn rồi. Nhiều lúc cứ tưởng cả hai cứ như là một cặp vợ chồng yêu nhau thấm thía vậy…

Anh bước xuống khỏi giường đi tìm điện thoại rồi gọi điện cho thư ký Đinh kêu người đến chuẩn bị giúp vợ mình. Giọng điệu khi nói chuyện với thư ký Đinh chẳng hề có sự ôn hòa nào cả, đừng quên anh vẫn ghim cậu ta vì đã gián tiếp đánh thức Bạch Cửu Ngôn dậy.

Với vóc dáng và chiều cao của anh, Dạ Minh Hàn đứng ngược với ánh sáng bỗng nhiên lại có một sức cuốn hút kì lạ. Mặc cho mái tóc không được chải chuốt gọn gàng như bình thường nhưng nó không khiến vẻ đẹp của anh mất đi phần nào cả.

Bạch Cửu Ngôn tim đập thình thịch. Cô thật sự mê cái sự nam tính và đẹp trai kia của Dạ Minh Hàn. Mãi mê nhìn anh mà bị anh chú ý đến cũng không biết. Dạ Minh Hàn nói chuyện điện thoại xong thì đặt điện thoại xuống, anh nhướng mày nhìn cô, giọng điệu bỡn cợt hiếm có:

- Làm gì mà nhìn tôi đắm đuối thế? Hay là muốn nhìn thêm chỗ khác nữa? Nếu em thích thì tôi cũng không ngại để em xem.

Vừa nói, tay anh đặt xuống dưới lưng quần, Dạ Minh Hàn cố ý kéo xuống một chút để lộ ra một phần nhỏ quần lót của anh.

Đầu óc Bạch Cửu Ngôn như muốn nổ tung, cô vội quay mặt đi chỗ khác rồi hét lên:

- DẠ MINH HÀN!

Sau đó cô cuống cuồng tung chăn ra chạy khỏi phòng anh.

Dạ Minh Hàn đứng nhìn theo cô, anh mỉm cười. Sao mà vợ mình lại đáng yêu thế không biết.



Một lúc sau, một nhóm người khoảng sáu người đến tìm Bạch Cửu Ngôn. Đang ăn sáng bỗng nhiên bị kéo đi, cô cũng có phần hoang mang.

Ở phòng thay đồ.

- Thiếu phu nhân, thời gian cấp bách, thứ lỗi cho chúng tôi vì vội vàng nhé!

Một người phụ nữ đeo kính trông có vẻ rất nghiêm khắc lên tiếng.

- Chúng tôi là người mà thiếu gia đã gọi đến để giúp cô chuẩn bị cho buổi họp báo, chuyện này rất quan trọng, cô hãy cứ yên tâm, chúng tôi là những chuyên gia về chuyện này.

Người phụ nữ lại bổ sung thêm.

- V…vâng.

Bạch Cửu Ngôn cũng có phần áp lực. Dạ Minh Hàn có nhất thiết phải kêu người đến làm như thế này không chứ? Anh cũng thật là…

Nhưng có vẻ như nó rất quan trọng theo như lời nói của họ vậy nên Bạch Cửu Ngôn phối hợp rất tốt theo những nhân viên. Cô được họ chọn cho một bộ trang phục phù hợp, được làm tóc và mang thêm lên người một số trang sức nữa.

Với sự chuyên nghiệp vốn có, chỉ trong vòng nửa tiếng nhóm bọn họ đã chuẩn bị xong cho Bạch Cửu Ngôn.

Nhìn thấy thành quả của mình họ đều gật gù ưng ý sau đó tạm biệt Bạch Cửu Ngôn rồi rời đi.

Bạch Cửu Ngôn suýt không nhận ra mình ở trong gương. Cô được họ tết tóc hai lên rồi sau đó cố định lại với nhau, phần tóc còn lại thì uốn xoăn nhẹ và thả ra, những chiếc kẹp tóc xinh đẹp toát lên vẻ thanh tao. Một chiếc đầm màu xanh biển dài đến chân đính những viên pha lên nhỏ xung quanh phần cổ được khoét rộng xuống khỏi ngực. Nhìn cô trông như một cô thiếu nữ thanh tao nhã nhặn xinh đẹp quyến rũ vô cùng.

- Cửu Ngôn, chúng ta đi thôi.

Dạ Minh Hàn ở bên ngoài gõ cửa. Anh cũng vừa chải chuốt và thay trang phục các thứ. Một bộ vest đen mang đầy vẻ sang trọng huyền bí được tô điểm thêm với chiếc cavat màu xanh biển giống với màu chiếc đầm cô đang mặc. Trên cavat còn có cài một cái ghim cài đính thêm một viên đá màu trắng nhỏ nhưng giá trị thì không hề nhỏ.

“Cạch…”

Cánh cửa phòng mở ra. Dạ Minh Hàn suýt thì không nhận ra vợ mình rồi.

Thấy anh nhìn mình chằm chằm. Bạch Cửu Ngôn lúng túng hỏi:

- Chắc là nhìn tôi kì cục lắm…tôi không thích hợp với những món đồ đắt tiền và quần áo đẹp thế này…

- Không có. Em rất đẹp.

Nhận được câu trả lời của anh, Bạch Cửu Ngôn đỏ mặt, cô nhìn anh đầy sửng sốt.

Anh ấy khen mình?!

- Tôi bây giờ lại thấy hối hận rồi…không muốn để em ra ngoài nữa đâu.

- Hả? Tại sao?

Bạch Cửu Ngôn nghiêng đầu hỏi, vẻ mặt cô đầy khó hiểu.

- Lũ đàn ông ngoài kia sẽ nhìn thấy được da thịt của em, tôi không thích điều đó, chỉ có tôi mới được nhìn thôi.

Dạ Minh Hàn trả lời một câu dửng dưng. Vợ mình đẹp như vậy, làm gì có chuyện không có ai để ý đến chứ?

- Anh…!

Hai má cô đã đỏ như quả cà chua luôn rồi, Dạ Minh Hàn nói gì vậy? Cái gì mà chỉ anh mới được nhìn?!

Dạ Minh Hàn bước qua cô đi vào trong phòng thay đồ, anh đã mua rất nhiều quần áo cho cô nhưng Bạch Cửu Ngôn không hề đụng đến. Cô chỉ toàn mặc mấy bộ đồ của cô hoặc mấy bộ bị Dạ Minh Hàn bắt phải mặc thì cô mới mặc thôi.

Anh ngó nghiêng tìm kiếm một lúc thì cũng đã tìm thấy một cái áo khoác vừa ý mình. Dạ Minh Hàn cầm lấy nó rồi đi đến đưa cho cô.

- Em mặc vào đi. Tôi sẽ phát điên nếu như có tên nào nhìn ngó đến em mất.

Giọng điệu của Dạ Minh Hàn lại có chút không vui, tuy là vậy nhưng anh vẫn chu đáo giúp cô mặc áo khoác vào rồi cài một cúc lại để che đi da thịt cô.

- Đi thôi.

Dạ Minh Hàn nắm lấy tay Bạch Cửu Ngôn cùng nhau đi ra bên ngoài xe có thư ký Đinh đang chờ.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.