Bạch Cửu Ngôn chạy thẳng ra bên ngoài và đi vào một nơi nào đó như là một khu vườn đã bị bỏ hoang vậy, cây cối sum suê, không gian mờ mịt vô cùng.
Cô ngồi xuống sau một hàng cây lớn, ôm mặt mà khóc.
- Ngu ngốc…Bạch Cửu Ngôn mày là một đứa ngu ngốc!
Giọng nói lẩm bẩm lẫn trong tiếng khóc thút thít của cô nghe đến nhói lòng.
Sao có thể thiếu suy nghĩ như vậy được? Những ngày tháng bình yên vui vẻ kia đều do Dạ Minh Hàn mang đến ấy vậy mà mình lại khiến anh tức giận đến thế. Có lẽ Dạ Minh Hàn sẽ cảm thấy cô là một mớ rắc rối và chỉ muốn nhanh chóng vứt bỏ cái mớ rắc rối ấy đi thôi.
Thật khó chịu. Hệt như cảm giác sắp bị Vương Lâm chán ghét và ruồng bỏ. Cô tin Dạ Minh Hàn sẽ không giống bà ta nhưng cái sự tổn thương bà ta gieo vào cô lại rất rất lớn, nó khiến tim cô nhói đau hệt như vừa trát muối lên trên vết thương vẫn chưa lành vậy.
- Cửu Ngôn! Cửu Ngôn em đâu rồi?!
Giọng của Dạ Minh Hàn vang đến, âm thanh ngày càng gần chỗ của cô.
Anh thở hồng hộc, nơi này khá lớn, không hề dễ dàng tìm thấy được người. Nghe thấy tiếng khóc thút thít ở sau hàng cây, anh tiến đến đó.
- Cửu Ngôn…
Bạch Cửu Ngôn ngẩn đầu nhìn anh, hai mắt cô long lanh ướt đẫm. Cô vội lau đi nước mắt, nghẹn ngào cất giọng nói:
- Dạ Minh Hàn…xin lỗi…xin lỗi mà. Anh đừng ghét
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bao-boi-nhut-nhat-cua-tong-tai-lap-di/2676518/chuong-58.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.