Bà Tám như đang trầm ngâm suy nghĩ điều gì đó, bà nhớ kĩ lại ngày hôm đó xem sao.
- Nếu nói cả nhà con bị sát hại vào ngày hai đứa du học về, thì buổi sáng hôm đó mẹ con có đến đây ăn bún rồi phụ giúp già, sau đó thì có ngồi nói chuyện với già một lúc thì cũng về.
- Tám hôm đó mẹ con có ghé đây hả Tám...vậy mẹ con có kể gì cho Tám nghe không ạ...với lại Tám thấy mẹ con có biểu hiện gì lạ không ạ...với lại Tám có thấy mẹ con có biểu hiện gì lạ không ạ...
- Ngọc Diệp à, cậu bĩnh tĩnh lại, cậu hỏi một tràng dài như vậy Tám rất khó trả lời hết được ý, chúng ta cứ nghe Tám kể xem sao ha.
Giao Tranh thấy cô bạn mình hỏi một cách dồn dập như vậy thì cũng sốt ruột, thật ra thì cô cũng có hàng ngàn câu hỏi như Ngọc Diệp vậy, cũng muốn có được đáp án của những câu hỏi đó một cách chính xác để dựa vào nó biết đâu bọn họ tìm ra thêm được một chút manh mối nào đó thì cũng nên.
- Dạ con xin lỗi Tám, con nóng lòng muốn biết quá nên không kiềm chế mà hỏi Tám một cách dồn dập ạ.
Diệp nhi lúc này hốc mắt đỏ ửng như muốn khóc vậy, nhưng cô phải bình tĩnh lại để nghe những manh mối mà bà Tám nói, biết đâu có thể giúp ích cho cô.
- Không sao, ta hiểu cảm giác của bọn con khi phải chịu cú sốc đầu tiên nặng như vậy, có thể nói
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bao-boi-nho-em-chay-khong-thoat-dau/2910307/chuong-35.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.