Phùng Bảo Lâm thấy cô đang nằm bất động trên nền đường liền hoảng hốt chạy tới. Cậu ôm cô nói :
\- Chị Mạn Mạn mau dậy đi. Đừng dọa em thế ! Không vui đâu.
Cậu nhìn người đàn ông đang loay hoay bước xuống xe với đôi mắt giận dữ nói :
\- Mau gọi cấp cứu đi ! Chị ấy mà làm sao tôi sẽ san bằng cả cái nhà ông.
Tên đâm cô sợ hãi gọi điện cho cấp cứu. Phùng Trung Lâm nghe thấy tiếng xe liền chạy ra thấy vậy liền sợ hãi, tại sao lại giống năm đó đến thế. Ông chạy lại bế cô lên từ tay của Phùng Lâm Bảo nói :
\- Yên Nhi, em mau dậy đi đừng thế nữa. Anh sẽ đưa em đến bệnh viện, cô lên.
Nói xong Phùng Trung Lâm bảo người đưa xe đến bệnh viện.
\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-
Ở ngoài phòng cấp cứu, Phùng Lâm Bảo không khỏi thắc mắc tại sao bố mình lại gọi cô là Hàn Yên Yên. Cậu cuối cùng quyết định sẽ hỏi bố mình. Cậu đi đến ngồi cạnh Phùng Trung Lâm, nói :
\- Tại sao bố lại gọi chị ấy là Hàn Yên Yên ? Đấy là mẹ chị ấy mà ?
Phùng Trung Lâm kinh ngạc, quay sang hỏi lại đứa con mình :
\- Có thật không ?
Phùng Lâm Bảo gậy đầu nói :
\- Chị ấy bảo mẹ chị ấy là Hàn Yên Yên, mẹ chị ấy mất từ lúc chị ấy 5 tuổi.
Phùng Trung Lâm, ôm đứa con mình mà khóc, nói :
\- Lâm Bảo chúng ta tìm được chị con rồi.
Lâm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bao-boi-nho-em-chay-dang-troi/3017609/chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.