2 ngày sau, khoảng 8h tối có xe ở trước cửa nhà cô, cô thấy vậy vui vẻ cầm những thứ liên quan đến mình đi . Vừa mở cửa xe thì thấy hắn đang ngồi nhìn chằm chằm vào cô . Cô nói : - Người tôi sặc sỡ quá sao ? hay người tôi dính gì à ? Hắn không nói gì quay đi nhìn thẳng đường trước mặt nói : - Mau ngồi đi ! Em đang làm trễ giờ của tôi ! Cô nghe xong liền nhanh chóng ngồi vào xe . Người ngồi bên cạnh tên lái xe quay lại nhìn nói : - Vậy hóa ra cô là người đó ! À ! Xin chào tôi là Hác Báo ! Cô cười nói : - Xin chào ! Tôi là Trịnh Tiểu Mạn . Hai người cười nói vui vẻ không biết người bên cạnh mặt đang đen như đít nồi, tỏa ra sát khí nồng nặc . Hai người dần dần không nói gì vì sat khí nồng nặc . Cô vì muốn phá bầu không khí này liền mở lời : - Lâm Minh ! 5 Ngày nữa tôi về New York để lấy đồ ! Hắc Báo và tên lái xe nghe cô gọi thẳng tên lão đại của anh mà làm cho anh chảy mồ hôi hột , nhưng Lâm Minh thì khác, anh thích thú khi cô gọi anh là " Lâm Minh " . Hắn cười nói : - Cô bé ! Em gọi tôi là gì ? Cô cười quay sang nhìn hắn nói : - Lâm Minh ! Hắn kéo cô lại gần mình nói : - Như đã hứa ! Em sẽ bên tôi ! Chúng ta đăng ký kết hôn thôi ! Cô nghe thấy kết hôn liền sốc toàn tập rồi nói : - Tôi không cưới anh đâu ! Tôi còn chưa đủ tuổi ! Còn chưa dậy thì xong nữa cơ ! tôi làm tình nhân cho anh thôi ! Hắn nghe đến đây sắc mặt trầm xuống , kéo cô ngồi lên đùi, Hắc Báo và tên lái xe nhìn thấy cảnh tượng này không khỏi giật mình thon thót ! Hắn nhìn cô nói : - Nói về tình nhân tôi chỉ cần treo bảng thì có hàng nghìn người ! nhưng làm phu nhân của Lâm Thị không sướng sao ? Tôi có thể cho em quyền và rất nhiều tiền, em không thích à ?! Tôi sẽ cho em mọi thứ em muốn chỉ cần em làm phu nhân của tôi ! Tôi sẽ bảo vệ em ! Cô cười eo xuống nhưng lại bị hắn giữ chặt . Cô nói : - Tiền thì tôi không thiếu ! Quyền thì tôi không cần ! Bảo vệ thì khỏi ! Tôi không đơn giản như anh nghĩ đâu ! Còn tình yêu và tình thương thì không ! Đối với tôi , hai thứ đó thật vô bổ và dơ bẩn ! Mà tôi còn trẻ muốn tung tăng bay lượn chứ không phải ở nhà lo cho chồng con . Tên Hắc Báo nghe cô nói càng muốn khóc, vì đây là lần đâu tiên có người từ chối lão đại ác ma của anh . Hắn nghịch những sợi đang được xõa ra rồi nói : - Đấy là điều kiện rồi ! Nếu em không đạt thì tôi sẽ không giúp em ! Cô nghe vậy thì liền thở dài rồi nói : - Thôi được ! Hắn vui vẻ ôm cô nói : - Như vậy mới ngoan ! Mai chúng ta sẽ đi đăng ký kết hôn ! Hắc Báo , đổi lịch đi New York xuống 5 ngày nữa để tôi đi cùng với chị dâu của cậu . ----------- Biệt thự của hắn nằm ở ngoại ô , tận sâu trong rừng , từ nhà cô đến nhà hắn mất hơn 2 tiếng một tí . Khi đến biệt thự của hắn . Hắn bảo với ông quản gia dẫn cô lên phòng của mình . Ông quản gia vui vẻ đáp : - Chào phu nhân ! Cô ngượng ngùng đáp : - Bác không cần gọi cháu như vậy đâu ! Cứ gọi cháu là Tiểu Mạn ạ ! Bác quản gia nghe xong liền xua tay nói : - Như vậy thì không đúng quy tắc ! Cô cười nói : - Có sao đâu ! Người nhà cả mà ! Bác quản gia cười nói : - Vậy thì Tiểu Mạn , đi thôi ! Ta đưa cháu lên phòng . Phòng của cô lấy màu trắng là chủ đạo . Chiếc giường kingsize siêu đẹp . Tấm thảm thì màu xám nhạt , căn phòng này cô rất thích ! Bác quản gia nhìn thấy cô vui vẻ ngắm mọi thứ liền hỏi : - Tiểu thư, người thích căn phòng này chứ ! người mà muốn đổi hay không thích điều gì thì hãy bảo tôi để tôi sẽ cho người trang trí lại . Quần áo ngủ của tiểu thư được tôi chuẩn bị ở trong tủ rồi ạ ! Nếu không có việc gì tôi xin đi ra ngoài ạ ! Nếu tiểu thư có gì dặn dò thì cứ ấn cái chuông đầu giường ạ ! Cô nghe vậy liền cười rồi gật đầu nói : - Không cần đâu ạ ! Bác cứ đi nghỉ đi ! Ông quản gia không nói gì nữa liền đi ra ngoài đóng cửa . ---------------------------------------- 23h : 00 Trong thư phòng của hắn, ông quản gia đi vào nói : - Thiếu gia, phu nhân rất thích căn phòng mà ngài lựa chọn . Hắn cười, châm điếu xì gà lên hút nói : - Tôi biết rồi ! Ông đi nghỉ đi ! Khi ông nhìn thấy nụ cười của hắn thì ông không khỏi vui sướng, vì rất lâu rồi ông mới được thấy nụ cười này, 20 năm rồi, ông mới thấy hắn cười, nụ cười này thật dịu dàng . Hắn thấy ông vẫn không đi liền nói : - Ông mau đi nghỉ đi ! Ông nghe vậy mới hoàn hồn trở lại . Ông nói : - Vâng thưa cậu chủ ! Nói xong ông liền lui xuống . Hắn thì quay ghế hướng ra cửa sổ, nơi có thể nhìn thấy ánh trăng sáng . Anh cầm chiếc khăn lúc trước được cô cho rồi cầm lên ngắm . Hắc Báo đi vào nói : - Tôi chỉ điều tra được cô ấy là Thược Dược , là người trong 2 giới luôn săn tìm, cô ấy là người đã giúp chúng ta chế thuốc giải ạ ! Anh cầm chiếc khăn của cô lên nghịch nói : - Tôi cho anh một tháng mà cậu một tháng mà cậu chỉ tìm được từng này thôi sao ? để đấy rồi đi nghỉ đi ! Hắc Báo để tờ giấy ghi thân phận của cô để lên bàn hắn rồi ra ngoài . Hắn vẫn nhìn cái khăn rồi nói : - Tôi thực bị em quyến rũ mất hồn rồi ! Càng ngày tôi càng bị em hấp dẫn đến chết đi được !
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]