Hôm sau ,cô đang ngủ trong phòng thì đã nghe tiếng mẹ của cô gọi, cô đang ngủ mê man thì bị đánh thức nên có phần khó chịu, cô bật người dậy đầu tóc rối bời, hai mắt vẫn còn nhắm lại giọng ngái ngủ vang ra. 
-- Mẹ à còn sớm mà. 
-- Sớm cái gì nữa tám giờ mấy gần chín giờ rồi kìa. 
-- Chưa mười giờ mà mẹ lo cái gì chứ ? 
-- Đợi con dậy là bạn mẹ dùng cơm xong rồi đấy. 
-- Bạn của mẹ chưa qua mà, chừng nào đến thì con dậy. 
-- Không được mau dậy cho mẹ, con không dậy là mẹ đánh con đấy. 
-- Aaa...con biết rồi ngủ cũng không yên với mẹ. 
-- Con gái con đứa ngủ tới mặt trời lên cao rồi mà chưa chịu dậy. 
-- Con dậy rồi mẹ đừng nói nữa. 
-- Vệ sinh cá nhân đi rồi xuống nhà đi. 
-- Dạ. 
Cô mệt mỏi đi xuống giường vào trong vệ sinh cá nhân, đánh răng nhưng mắt cô vẫn nhắm như thường, cô vệ sinh cá nhân rồi thay đồ trang điểm cũng mất nửa tiếng đồng hồ. Cô bây giờ cũng tươi tắn hơn lúc nãy, có sức sống và tinh thần hơn nhiều, cô bước xuống phòng khách thấy mọi người chuẩn bị rất bắt mắt, cô đi lại sofa ngồi, mẹ cô từ phòng bếp đi lên thấy cô thì lên tiếng. 
-- Con đó chút bạn của mẹ qua, nhớ ăn nói cẩn thận một chút. 
-- Con biết rồi mẹ làm như con là con nít không bằng. 
-- Không phải là con nít mà tính cô là ngang bướng quá, nói trước. 
-- Dạ con biết rồi mẹ yên tâm 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bao-boi-nho-cua-tong-tai-luu-manh/426983/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.