Nếu một người nhất định phải rời đi, vậy thì không bằng sớm tách nhau ra cứ kéo dài tình cảm càng sâu nặng, càng khó chia xa. Cung Phi Vũ hiểu đạo lí này rất rõ ràng, cho nên đêm đó Tiểu Lam khóc nháo muốn ngủ cùng Cung Phi Dương, hắn lưu loát cùng tàn nhẫn cự tuyệt.
Cung Phi Dương cũng hiểu được như vậy là tốt cho Tiểu Lam, nhưng là anh hai anh không dám thô lỗ một chút à? Trực tiếp ôm đi cũng không quá phong độ đi.
Âm thầm nói Cung Phi Dương trơ mắt nhìn em trai mới thu nhận của mình bị mang đi, chỉ có thể mỉm cười cổ vũ.
Vaò phòng, khóa cửa, đem Tiểu Lam ném trên giường lớn mềm mại, Cung Phi Vũ thực hành các động tác ấy hết sức mạch lạc.
Tiểu Lam bị ném trên giường phút chốc cảm thấy như bị đạn bắn, chậm rãi ngừng khóc, tay nhỏ bé theo bản năng sờ sờ giường lớn dưới thân, cúi đầu không nói.
Bàn tay to lớn của Cung Phi Vũ sờ sờ đầu cậu, nói: “Trên giường có Ipad có thể cầm chơi, anh có việc phải đi ra ngoài một chút.
Ipad là cái đồ vật gì? Tiểu Lam hít hít cái mũi, nghiêng đầu không để ý tới Cung Phi Vũ mỉm cười.
Cung Phi Vũ nhìn thấy Tiểu Lam làm nũng, nghĩ đến lão gia nuôi dưỡng chú chó thích bán manh, làm cho người ta muốn yêu thương, ôm vào trong ngực luyến tiếc buông tay.
Một ý tưởng chậm rãi hình thành trong đầu Cung Boss, chờ tra ra thân phận của Tiểu lam, mọi thứ đã đi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bao-boi-nhanh-yeu-anh-di/1969604/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.