Nghe quản gia kể lại, lúc cô còn rất nhỏ đã cực kỳ yêu mến anh, theo thời gian, khi cô lớn lên sự yêu mến ki liền biến thành tình yêu. Nhìn thấy anh và những người phụ nữ khác cùng một chỗ, cô liền không nhịn được chỉ muốn phá hư. Vì thế cho nên, anh đã hai mươi lăm tuổi rồi mà vẫn còn một mình cô đơn lẻ bóng... Bỗng dưng, trong đầu cô hiện lên những hình ảnh mà Tống Linh đã cho cô xem trước đây thật lâu, cặp môi đỏ mọng của Nhiếp Tử Vũ liền nhếch lên, đáy mắt có chút không vui.
"Thì ra ngày trước anh lại là một người đàn ông hoa tâm như vậy!" Ít nhất thì trong chuyện này, Tống Linh đã không lừa gạt cô! Nghĩ tới đây, Nhiếp Tử Vũ không khỏi nổi lên oán hận, cô cắn một miếng vào môi của anh. Nhiếp Tử Phong thật sự đã ngủ rất say, ngay cả một sợi lông mi cũng không hề động đậy.
Nhiếp Tử Vũ nằm sấp người lại nhìn về phía anh, càng nhìn anh cô càng thấy mê mẩn, mãi cho đến lúc cô nghe thấy một tiếng gõ cửa rất nhỏ vang lên.
"Cốc cốc cốc, tiểu thư, lúc này cô có ở bên trong không vậy?"
Nghe thấy giọng nói của quản gia, Nhiếp Tử Vũ vội vàng một lồm cồm từ trên giường bò dậy. Cô tiện tay nhặt chiếc áo ngủ ở trên mặt đất lên, ba chân bốn cẳng nhanh chóng mặc vào, sau đó loẹt quẹt chạy đến cửa phòng, mở cửa, thò cái đầu nhỏ ra, hỏi lại.
"Có chuyện gì vậy?"
"Thiếu gia có ở bên trong
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bao-boi-ngoan-ngoan-de-ta-yeu/3233583/chuong-233.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.