Sáng sớm, nhà họ Nhiếp tràn đầy một bầu không khí vui mừng. Nhiếp Tử Vũ mặc bộ đồng phục xinh xắn sôi nổi chạy từ trên lầu xuống, trên khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn tràn ngập ý cười vui vẻ.
" Anh Tử Phong, anh Tử Phong." Vừa nhìn thấy Nhiếp Tử Phong cầm sách giáo khoa đang định đi ra cửa, Nhiếp Tử Vũ vội vã chạy tới.
"Có việc gì vậy?" Nhiếp Tử Phong chợt nhíu mày lại, trên khuôn mặt tuấn tú lại lộ ra nụ cười đẩy vẻ cưng chiều."Chờ đến lúc anh trở lại em sẽ nói với anh có được không? Hiện tại anh đang bận phải đi học." Nói xong Nhiếp Tử Phong xoa xoa lên đầu của Nhiếp Tử Vũ rồi đi ra ngoài.
"Chờ một chút đã, anh Tử Phong! Anh đã quên hôm nay là Vũ Vũ..." Nhiếp Tử Vũ nói ra được nửa câu thì đột nhiên ngừng lại, vẻ tươi cười trên khuôn mặt nhỏ nhắn của cô không hề giảm xuống.
"Hiện giờ anh đang còn bận rất nhiều việc, một hồi nữa rồi em sẽ nói sau có được không?"
Sợ rằng anh thực sự sẽ cứ như vậy mà bỏ đi, Nhiếp Tử Vũ vội vã nôn nóng thốt ra một câu: "Đến buổi chiều anh có thể tới vườn trẻ đón em được không?”
"Được rồi, được rồi, được rồi, em mau buông anh ra đi!." Nhiếp Tử Phong thuận miệng đáp lại, thừa dịp Nhiếp Tử Vũ buông mình ra, lúc này anh liền chạy vụt ra ngoài.
Nhìn bóng dáng của anh vội vã rời đi, Nhiếp Tử Vũ ở phía sau kích động nói với theo: "Buổi chiều, người ta chờ anh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bao-boi-ngoan-ngoan-de-ta-yeu/3233581/chuong-231.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.