Nhiếp Tử Phong bỏ tập tài liệu trong tay xuống, sau đó cũng không thèm nhìn Tống Linh lấy một cái, liền thẳng bước đi ra ngoài cửa. Khi anh mở cửa ra, một đôi chân thon dài mà quen thuộc rơi vào trong tầm mắt của anh, khi anh nhìn từ dưới đôi chân kia nhìn lên phía trên, tiếp đó anh nhìn thấy một bóng dáng đứng ở ngay trước cửa, trong phút chốc ánh mắt của anh liền mở trừng thật lớn.
Không hiểu vì sao không tiếp tục nghe thấy bước chân của Nhiếp Tử Phong, Tống Linh chậm rãi quay đầu lại, khi tầm mắt lướt qua người Nhiếp Tử Phong, chạm đến đôi con ngươi trong trẻo đang chất chứa muôn vàn hận ý ở ngoài cửa kia, thì thân thể anh ta nhất thời cứng ngắc luôn ở tại chỗ.
“Hi...” Vì sao hiện tại Nhiếp Tử Vũ lại ở đây...
************************
Ánh mắt của Nhiếp Tử Vũ chậm rãi chuyển cái nhìn từ trên người Nhiếp Tử Phong sang vẻ mặt kinh ngạc của anh đang nhìn mình. Cô nhìn vào đáy mắt của anh, nơi đó không có sự hận thù, không có sự lạnh lùng, mà chỉ có sự áy náy, sự đau lòng và hối hận. Cô dùng ánh mắt quan sát tỷ mỉ người đàn ông trước mắt, nhớ lại lúc trước anh đã từng bị cô oán giận căm hận, cô chỉ cảm thấy trong ngực mình chợt dội lên một hồi đau nhức đến khó chịu, lục phủ ngũ tạng như xoắn lại với nhau một chỗ, đau đến mức tê dại.
Cô đã trách lầm anh... diễღn。đàn。lê。qღuý。đôn Cô đã trách lầm anh, hóa ra, đúng như lời của Tử Ngôn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bao-boi-ngoan-ngoan-de-ta-yeu/3233570/chuong-227-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.