Tầm mắt đầy nghiêm túc của Tống Linh chuyển từ trên người Nhiếp Tử Ngôn sang trên người Nhiếp Tử Vũ ngồi ở bên cạnh. Ngay sau đó liền nghe thấy Tống Linh khẽ hắng giọng một cái, phá vỡ bầu không khí có phần xấu hổ này, nói: "Tử Ngôn đã nói là nó không có cầm qua thì là sẽ không hề cầm qua! Thôi quên đi, Hi Nhi à. Cũng chỉ là vài triệu đấu thầu mà thôi, anh không muốn vì thế mà làm hòa khí bị tổn thương, lại làm cho Tử Ngôn càng thêm chán ghét anh." Tống Linh nói như mây trôi nước chảy, diễn♪đàn♪lê♪quý♪đôn tựa như đã thật sự bỏ qua chuyện này rồi.
Nghe vậy, lúc trước trong lòng của Nhiếp Tử Vũ có chút dao động, nhưng sau khi nghe Tống Linh nói ra một câu kia, lập tức cô trở nên kiên định. Mặc dù cô không nói nổi đối với Tử Ngôn, nhưng chuyện này cũng không phải là chuyện đùa, không thể cứ để cho mọi việc trôi qua như vậy. Nghĩ đến đó, Nhiếp Tử Vũ lền nghiêm lại sắc mặt, nghiêm túc hỏi: "Tử Ngôn, con hãy nói thực cho mẹ nghe, con có đi vào thư phòng của chú Tống hay không?"
Nghe thấy câu hỏi của mẹ, Nhiếp Tử Ngôn lập tức khẽ giật mình. Cậu chuyển ánh mắt nhìn về phía Tống Linh một lần nữa, chỉ thấy Tống Linh đang ở đó biểu tình lộ rõ vẻ như đang chờ được xem kịch vui vậy. Cậu lại quay đầu lại nhìn vẻ mặt của Nhiếp Tử Vũ đang nghiêm túc nhìn mình, cậu lắc đầu đầy vẻ kiên định, phủ nhận: "Con không đi qua đó." Nếu như cậu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bao-boi-ngoan-ngoan-de-ta-yeu/3233558/chuong-224-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.