Cửa thư phòng bị chậm rãi đẩy ra, theo sự di chuyển của cánh cửa phòng từng tấc từng tấc một, tất cả thân thể của Nhiếp Tử Ngôn cũng từ từ cứng ngắc lại giống như tượng đá, toàn bộ máu trong cơ thể đều như bị dồn lên trên, đông cứng lại thành một cục. Khi cánh cửa phòng được mở ra vuông góc với thành lan can, không ngoài phán đoán, người đứng ở ngoài cửa chính là Tống Linh.
Một mái tóc dài đen nhánh để buông xõa bay phơ phất ở trên bờ vai, phía dưới những lọn tóc hơi dài bị xõa xuống ngang trán, là một đôi con ngươi đen bóng, sáng quắc như sao, không có một chút xíu độ ấm. Đôi mắt Tống Linh mang đầy sự âm u lạnh lẽo, vẫn đứng ở tại chỗ đó dùng tư thái thong dong nhìn vào trên khuôn mặt nhỏ nhắn của Nhiếp Tử Ngôn đang bày ra vẻ sững sờ đến trắng bệch, sau đó ánh mắt chậm rãi chuyển sang tờ giấy đang ở trong tay của cậu. Bỗng dưng, anh ta nhếch môi thoáng hiện một ý cười làm cho người ta khó đoán được.
"Cậu đã biết rồi sao."
Tiếng nói của Tống Linh tựa như mây trôi nước chảy, làm như hoàn toàn không hề để ý đến chân tướngdiễn♪đàn♪lê♪quý♪đôn sự việc đã bị cậu phát hiện ra. Nụ cười yếu ớt đang treo ở trên gương mặt tuấn tú khôi ngô kia viết rõ hai chữ vô hại, nhưng mà từ toàn thân lại tỏa ra hơi thở tràn đầy nguy hiểm, lại tiết lộ ra nỗi lòng chân thật của anh. Trong sự lười biếng lại tản ra sự hiểm độc có thể chết người, đó
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bao-boi-ngoan-ngoan-de-ta-yeu/3233555/chuong-223.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.