Editor: Táo đỏ phố núi
Đây là cảnh tượng mà Nhiếp Tử Vũ nhìn thấy lúc bước vào cửa.
Cô nhìn thấy mấy người đàn ông trung niên mặc đồ vest tinh tế đứng nghiêm trước bàn làm việc, hai tay chắp ở sau lưng, cúi thấp đầu xuống, giống như những học sinh làm sai bị thầy giáo dạy dỗ vậy, ở dưới chân của anh thì một đống giấy tờ rơi vãi đầy đất. Người mà Nhiếp Tử Vũ muốn tìm thì đứng ở sau bàn làm việc, hai tay của anh chống lên bàn, gương mặt anh tuấn của anh hiện lên sự lo lắng, bởi vì trong lòng đang tức giận, nên gương mặt cau có lại.
“Đồ ăn hại! Mỗi tháng công ty trả lương cho các người nhiều như vậy thực sự là quá lãng phí rồi...” Nhiếp Tử Phong nổi trận lôi đình, ánh mắt tóe ra lửa giận, anh tập trung trách cứ bọn họ, hoàn toàn không nghe thấy tiếng đẩy cửa ở ngoài hành lang, rồi sau đó có hai bóng người bước vào.
Nhiếp Tử Vũ ôm đứa nhỏ, đứng ở cửa nhìn Nhiếp Tử Phong giống như hung thần ác sát, đôi mi thanh tú nhăn lại, gương mặt xinh xắn hiện lên sự lo lắng. Cô nghĩ thầm ở trong lòng, chắc là phải đi ra ngoài chờ, khi nào anh nói xong thì lại vào tìm anh.
Cô vẫn đang do dự ở trong lòng, nhưng mà vẫn còn chưa đưa ra quyết đinh, thì trợ lý ở bên cạnh cô đã hô lên một câu thay cô.
“Tổng giám đốc.”
Hai chữ này đã cắt ngang lời răn dạy của Nhiếp Tử Phong, anh không vui nhíu mày
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bao-boi-ngoan-ngoan-de-ta-yeu/3233517/chuong-197-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.