Editor: Táo đỏ phố núi
Những lời nói này của bà Trần Phương vừa nói ra khỏi miệng, mẹ Nhiếp cũng không nói gì tiếp. Bởi vì vẻ mặt của Nhiếp Tử Vũ rất kiên quyết, không thể phá vỡ, giống như cho dù bà có đưa ra hàng trăm lý do để phản đối, thì cô cũng đều có cách để từ chối. Bà lại chuyển tầm mắt sang Nhiếp Tử Phong đứng bên cạnh cô, nhưng lại phát hiện ra anh đang nhìn mình với ánh mắt không có chút biểu cảm nào, không hề cử động.
Mẹ Nhiếp cảm nhận sâu sắc sự mất mát mà chưa bao giờ có, bà dùng ánh mắt bi thương nhìn Nhiếp Tử Vũ, cuối cùng gật gật đầu: “Con đã quyết định rồi, vậy thì cứ làm như vậy đi.” Diếng đángg ele quiý don. Là bà đã khiến cho cô bị tổn thương quá sâu sắc, không trách cô đã đưa ra quyết định như vậy. “Nhưng mà, con có thể đáp ứng một yêu cầu của mẹ là thỉnh thoảng đưa đứa nhỏ về nhà thăm mẹ một chút được không?” Bà hỏi mang theo ý vị cầu xin.
“Có thể.” Một yêu cầu nho nhỏ như vậy, Nhiếp Tử Vũ đương nhiên sẽ không từ chối. Nhìn mẹ Nhiếp đứng ở trước mặt nhìn chằm chằm vào đứa nhỏ với ánh mắt nóng bỏng, khiến lòng của cô khẽ động, nhịn không được hỏi: “Mẹ muốn ôm thằng bé một cái không?”
Nghe vậy, mẹ Nhiếp có chút khựng lại, đáy mắt khẽ lóe lên tia sáng. Ngoại trừ lần trước tới nhìn thằng bé một chút ở chỗ phòng chăm sóc trẻ sơ sinh, bà chưa từng được ôm thằng bé ở
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bao-boi-ngoan-ngoan-de-ta-yeu/3233513/chuong-193.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.