Editor: Táo đỏ phố núi
“Anh tha thứ cho em! Anh tha thứ hết cho em đó!” Nhiếp Tử Phong vừa nói vừa kéo cô ta ôm vào lòng, giống như chỉ sợ mình buông ra thì cô ta sẽ rời khỏi mình lần nữa vậy.
Lời nói của anh vừa đúng ý của cô ta, nhưng cô ta vừa đắc ý lại vừa ghen ghét vì Nhiếp Tử Vũ đã được Nhiếp Tử Phong yêu sâu nặng như vậy! Rõ ràng là cùng từ trong bụng mẹ sinh ra, nhưng cô ta lại không có gì cả, cô ta rất không cam lòng!
Nhiếp Tử Phong cảm nhận được người ở trong lòng mình đã dần nín khóc rồi, lúc này tảng đá ở trong lòng mới được đặt xuống.
“Anh thực sự tha thứ cho em sao?”
Trong lòng vang lên giọng nói của cô ta, nghe giọng thì không hề khóc nữa.
“Ừ.” Nhiếp Tử Phong chậm rãi buông cô ta ra, nhìn khuôn mặt loang lổ nước mắt của cô ta, nhíu mày lại vì đau lòng. “Anh tha thứ cho em, nhưng mà sau này không cho phép em lại nói rời khỏi anh nữa.”
“Được.” Lạc Thuần không chần chừ gật đầu một cái.
Nhiếp Tử Phong thâm tình chăm chú nhìn cô ta, bàn tay nhẹ nhàng lau đi những giọt nước mắt của cô ta, sau đó đột nhiên đỡ gáy của cô ta.
Đến rồi.
Trong lòng có một giọng nói nhắc nhở cô ta, Lạc Thuần vội vã ngoan ngoãn nhắm hai mắt lại. Cũng đúng vào lúc cô ta khép đôi mi lại kia, thì đôi môi lạnh lẽo của Nhiếp Tử Phong đã hôn lên đôi môi của
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bao-boi-ngoan-ngoan-de-ta-yeu/3233458/chuong-141-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.