Editor: Táo đỏ phố núi
"Em đi đi, nếu như em thật sự cảm thấy có lỗi với anh, vậy em hãy đi khỏi tầm mắt của anh.” Anh kìm nén sự đau đớn trong lòng lại, cố tỏ ra vẻ lạnh lùng nói. “Sự tồn tại của em nhắc nhở anh chỉ là một người tàn phế.”
"Không, anh không phải là người tàn phế! Bác sĩ đã nói rồi chân của anh vẫn có thể chữa khỏi. Để em ở lại đây đi, để em bù đắp lại cho anh, đừng đuổi em đi, có được không?” Cô hạ giọng khóc lóc cầu xin anh.
Nhìn bộ dạng đáng thương muốn chết của cô, Nhiếp Tử Phong thật sự không nỡ, nhưng anh không còn cách nào. Đáy mắt thoáng qua sự đau đớn, mím chặt đôi môi mỏng lại.
Anh không muốn cô có bất kỳ áy náy nào với mình, lại càng không muốn cô thương hại mình, nếu quả thật phải sử dụng cách tàn nhẫn mới khiến cô rời đi, vậy thì…
“Bồi thường phải không?” Đột nhiên, Nhiếp Tử Phong cười lạnh. Ánh mắt của anh đáng giá trên dưới khắp người của Nhiếp Tử Vũ, đáy mắt nhiễm một tầng **: “Vậy em hãy dùng thân thể để bồi thường lại!”
Nghe vậy, cả người Nhiếp Tử Vũ đơ ra một lúc, cô ngơ ngẩn nhìn vẻ mặt âm u lạnh lẽo của anh, cắn chặt răng. die,n; da. nlze.qu; ydo /nn.
“Được.” Cô đáp ứng. Mạng của cô đều là do anh cứu, đừng nói chi chỉ là cái thân thể này mà thôi. “Nếu như đây là cách thức mà anh muốn, vậy em đồng ý, em chỉ cầu xin anh đừng đuổi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bao-boi-ngoan-ngoan-de-ta-yeu/3233410/chuong-102.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.