Editor: Táo đỏ phố núi
Bệnh tình của lão phu nhân rất nhanh đã ổn định lại, được chuyển tới phòng bệnh thường, lúc này người nhà họ Nhiếp mới thở phào một hơi. Mẹ Nhiếp về tới nhà nghe thấy tin Nhiếp Tử Vũ đã thu dọn đồ đạc rời đi, cho dù trong lòng rất áy náy với cô, nhưng ngại vì trong tình huống thế này cũng chỉ có thể để mặc cho cô đi.
...
Hôm sau.
Bên trong phòng bệnh chỉ có một màu trắng thuần khiết, trong không khí tràn ngập mùi thuốc khử trùng. Trong căn phòng yên tĩnh chỉ truyền tới tiếng “tí tách” của máy điện tâm đồ, ngoài âm thanh đó ra không còn tiếng động nào khác.
Đột nhiên, một bàn tay mảnh khảnh trắng nõn đẩy cửa phòng ra, sau đó đôi chân thon dài bước vào bên trong phòng bệnh. Một đôi mắt đẹp nhưng vô cùng lạnh lẽo quan sát cả căn phòng bệnh, sau đó mới thận trọng đóng cửa phòng lại.
Dđienn damn leie quyýdon. Tiếng giày cao gót giẫm lên nền gạch liên tiếp vang lên ‘lộc cộc lộc cộc’. Chỉ một lát sau, một bóng dáng màu đỏ tươi nhanh chóng đứng bên cạnh giường bệnh.
Quan Duyệt vươn tay, ngón tay thon dài vuốt ve trên khuôn mặt không chút huyết sắc nào của lão phu nhân. Đột nhiên, khoé miệng đỏ tươi nở một nụ cười quỷ dị, ngay sau đó tay trái thò vào trong túi lấy ra một cành hoa cúc đặt lên ngực của bà ta.
"Hừ, bà già, không chết là do mạng của bà lớn.” Nói xong nụ cười dưới đáy mắt của Quan Duyệt biến mất,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bao-boi-ngoan-ngoan-de-ta-yeu/3233402/chuong-94.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.