Thấy trong mắt Nhiếp Tử Vũ lóe lên đau đớn, Nhiếp Tử Phong lại có cảm giác sợ rằng cô sẽ hiểu lầm, theo trực giác liền muốn thu tay về, sau khi hắn ý thức được suy nghĩ của mình thì lập tức cảm thấy buồn cười.
Tại sao hắn lại sợ cô hiểu lầm chứ? Giữa bọn họ là không thể nào!
Hắn tự nhắc nhở bản thân, đồng thời ôm chặt cái eo thon của Quan Duyệt lại, sau đó không nhìn Nhiếp Tử Vũ nữa.
Bên eo bất ngờ được ôm chặt, Quan Duyệt nhìn về phía gương mặt tuấn lãnh đầy căng thẳng của Nhiếp Tử Phong, khi biết hắn đang cố ý làm cho Nhiếp Tử Vũ thấy thì trong đáy mắt xẹt ngang qua sự ghen tỵ. Ánh mắt lạnh rét, cô ta quay đầu nhìn về bọn người Nhiếp Tử Vũ.
- Tử Vũ, Lãnh tiên sinh, nếu như không ngại thì cùng ăn cơm với chúng tôi đi.
Cô ta giả vờ thân thiết nói, trong lòng đang suy tính điều gì đó.
- Tôi không có mặc quần áo chính thức.
Nhiếp Tử Vũ cũng không nhìn vào cô ta mà lạnh lùng trả lời.
Cha mẹ Quan Duyệt liếc nhìn Nhiếp Tử Vũ, nghi hoặc hỏi:
- Duyệt Nhi, con biết họ sao?
Nhiếp mẫu trả lời bọn họ:
- Xin cho tôi giới thiệu một chút, đây là Tử Vũ, em gái Tử Phong. Vũ Vũ, con đừng lo, nhà hàng này là của Quan thị, mẹ nghĩ họ sẽ vì con mà phá lệ một lần đấy.
Nói xong, bà nhìn về phía cha mẹ Quan Duyệt.
Nghe vậy, cha mẹ Quan Duyệt có
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bao-boi-ngoan-ngoan-de-ta-yeu/3233339/chuong-38.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.