Câu nói của Lãnh Duy Biệt làm cho mọi người có mặt tại đây đều kinh ngạc, nhất là Quan Lăng, cô ta theo bản năng vùi vào lòng Quan Duyệt, mà Quan Duyệt thấy tình thế xoay chuyển thì mặt cũng lập tức tái xanh, dùng ánh mắt chất vấn nhìn muội muội xem chuyện này có phải thật như vậy không.
Nhiếp Tử Phong đang muốn bật lại thì nhất thời câu nói bị giam lỏng ở cổ họng, người hắn cứng đờ, một hồi lâu sau ánh mắt chuyển sang lo lắng nhìn qua phía Nhiếp Tử Vũ:
- Vũ Vũ, cậu ta nói đều là ... thật?
Trong giọng điệu mang theo sự khó tin.
Nếu quả thật bởi vì như vậy mà Vũ Vũ mới làm cho Quan Lăng xấu mặt trước mọi người thì hắn đã trách lầm cô rồi ...
Nghĩ tới đây, sự hối hận và xấu hổ tràn ngập lòng Nhiếp Tử Phong.
Hắn thật sự đáng chết mới phạm vào sai lầm cực kỳ lớn!
Nhiếp Tử Vũ thì ngược lại, chỉ thấy cô lạnh lùng nhíu mày, ung dung bình thản vùng ra khỏi tay Nhiếp Tử Phong:
- Thật hay giả thì thế nào chứ? Anh quan tâm sao?
Hôm đó, trong mắt hắn chỉ có Quan Duyệt, hoàn toàn không chú ý tới việc trán cô bị sưng.
Đau đớn ngập tràn trong tim, ăn mòn ngũ quan và tứ chi của cô. Nhịn đau, phớt lờ vẻ mặt kinh ngạc của hắn, Nhiếp Tử Vũ đi lại cạnh Lãnh Duy Biệt, hít một hơi, gượng ép bản thân cười một cách méo mó, nói:
- Em không có chỗ nào để đi, anh có thể
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bao-boi-ngoan-ngoan-de-ta-yeu/3233329/chuong-28.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.