Sau khi chạy lên lầu đóng sầm cửa lại thì Nhiếp Tử Vũ liền hối hận.
Dù sao thì cũng thích hắn 15 năm trời thì làm sao có thể nói không thích là không thích chứ? Thế nhưng nghĩ đến bộ dáng hắn che chở cho Quan Duyệt ở ngay trước mặt của mình, trái tim Nhiếp Tử Vũ liền đóng băng, thế là nước mắt càng chảy ra một cách mãnh liệt hơn.
Đêm đó Nhiếp Tử Vũ tự giam mình ở trong phòng, bất luận bữa cơm tối cô cũng không màn, bất luận quản gia dùng biết bao nhiêu là thời gian khuyên bảo cô cũng không xuống lầu dùng cơm, mà Nhiếp Tử Phong cũng giống như đang cố tình trừng phạt cô mà không thèm nói tới. Suốt một đêm, cô gần như chỉ nuốt nước bọt mà đi vào giấc ngủ.
Ngày hôm sau, Nhiếp Tử Vũ với đôi mắt sưng đỏ rời khỏi nhà, nhưng mới vừa đi ra một bước thì liền đá phải một thứ. Cônhìn xuống phía dưới thì phát hiện một cái hộp xinh đẹp được gói một cách tinh xảo, cô cúi người nhặt lên và mở ra xem thử, nhất thời đôi mắt phản chiếu ánh sáng ngọc chói mắt.
Trong chiếc hộp màu đenchứa một sợi dây chuyền màu bạc, mặt dây chuyền là một con hồ điệp màu hồng nhạt nhìn vô cùng tinh xảo, tuyệt đẹp vô cùng.
Nhưng thứ thật sự làm cho Niếp Tử Vũ xúc động không phải là sợi dây chuyền mà chính là chủ nhân của nó.
Sợi dây chuyền này cô từng thấy qua trên tạp chí, lúc đó vừa nhìn là thích ngay, nhưng mà ngoài Nhiếp Tử Phong ra
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bao-boi-ngoan-ngoan-de-ta-yeu/3233322/chuong-21.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.