Nhiếp Tử Vũ ngơ ngác đứng tại chỗ, cái đầu nho nhỏ ấy còn chưa kịp họa động thì một tiếng la hét lo lắng truyền đến từ phía sau cô, sau đó bóng dáng quen thuộc rất nhanh chóng chạy đến trước mặt Quan Duyệt.
- Niếp tổng tài không nên trách Nhiếp tiểu thư, mọi chuyện đều là lỗi của em.
Quan Duyệt vừa đánh trống vừa la làng, vành mắt kia đỏ ăm ắp nước, cô ta còn cắn chặt môi dưới, vẻ mặt oan ức bất đắc dĩ ngước nhìn, nước mắt không ngừng rơi xuống.
Vừa nghe xong, mặt Nhiếp Tử Phong lập tức lạnh nhạt. Hắn lo lắng lấy khăn tay từ trong túi ra, vừa lau nước trên mặt Quan Duyệt, vừa không vui mà quay đầu nhìn nét mặt hiền lành của Nhiếp Tử Vũ, nói:
- Tử Vũ, em đang làm cái gì vậy hả? Tại sao lại hất nước Quan tiểu thư?
Nhiếp Tử Vũ bị tiếng gầm nhỏ đầy tức giận của hắn làm cho chấn động trở lại bình thường, nhưng mà mắt lại nhìn thấy ánh mắt hắn gần như phát hỏa thì sự chua xót dâng đầy trong lòng.
- Không phải em làm!
Cô lắc đầu, trừng mắt nhìn Quan Duyệt đang dùng ánh mắt khinh thường nhìn cô, vừa tức vừa oan ức.
- Là chính cô ấy lấy nước đổ từ trên đầu xuống, không liên quan em ...
Nhưng mà câu nói của cô còn chưa kịp nói xong thì liền bị Nhiếp Tử Phong cắt đứt.
- Đủ rồi!
Bởi vì hai chữ này của Nhiếp Tử Phong hơi lớn tiếng nên nhất thời mọi ánh mắt trong nhà hàng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bao-boi-ngoan-ngoan-de-ta-yeu/3233313/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.