Từ Đài Loan đến đại lục thì phải ở Hong Kong chuyển máy bay, khi mọi người đến Liêu Ninh thì trời cũng đã tối muộn. Ra khỏi trạm hải quan ở sân bay, Bùi Bội nhịn không được vặn vẹo thắt lưng. “Rốt cuộc đến nơi.”
Bùi Tòng Ngạn nhìn chung quanh trong chốc lát. “Vẫn là bộ dáng của một người già, một chút không thay đổi.”
Khá khen cho khẩu khí của ông cụ non. Cổ Việt Trì không nói chỉ hé miệng mỉm cười. Đột nhiên một người đàn ông vẻ mặt như quỷ, tóc húi cua xa lạ đi đến chỗ Cổ Việt Trì. “Cổ tiên sinh.”
Sái Ảnh, Bùi Tòng Ngạn cùng Bùi Bội không khỏi giật mình ngây ngốc một chút. Cổ Việt Trì mím miệng cười khẽ. “Tất cả đã chuẩn bị tốt rồi sao?”
“Đúng vậy, xe đang đợi ở bên ngoài.”
Người đàn ông tóc húi cua cung kính nói. Cổ Việt Trì nhìn ba người đang ngây ngốc sau lưng không khỏi tươi cười, có lẽ là do cá tính, tươi cười như vậy lại xuất hiện tự tin ngạo nghễ. “Mọi người lại đây, anh giới thiệu vị bằng hữu này.”
Bằng hữu? Sái ảnh nắm chặt hành lý đi tới, Bùi Tòng Ngạn thì nắm chặt tay mẹ, ba người cùng nhau đi đến hướng Cổ Việt Trì. “Nhà khảo cổ học ở Trầm Dương, Vương Dũng.”
Vẻ mặt Cổ Việ Trì cẩn thận tỉ mỉ giới thiệu. “Xin chào, tôi là Sái Ảnh, là Cổ tiên sinh…”
“Trợ lý.”
Cổ Việt Trì không chút hoang mang tiếp lời. Một chút kinh ngạc hiện nhanh trên khuôn mặt Sái Ảnh, mặc dù không biết dụng ý của Cổ Việt Trì, nhưng là anh ta vẫn vui vẻ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bao-boi-len-nham-giuong/147339/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.