“Chú Lạc, cảm ơn mọi người đã đến tiễn con” Nhìn đám người Lạc Tuấn Tiệp, Nam Ninh, nói thật mặc dù trước mắt trí nhớ coi như không phải quá quen thuộc, nhưng Từ Trạch Á cảm thấy vẫn có điểm luyến tiếc.
“Tiểu Á, lúc nào muốn trở về thì liền trở về” Lạc Tuấn Tiệp ý vị thâm thường nói
“Dạ, con đã biết chú Lạc” Từ Trạch Á lại hướng một bên nhìn nhìn, lại như trước không thấy Hải Minh Vũ cùng Mộ Dung Lăng Phong đâu khiến trong lòng cậu không khỏi có chút mất mác.
“Tiểu Á, lập tức phải lên mấy bay rồi” Lưu Mĩ Vân nhắc nhở
“Dạ, mẹ” Từ Trạch Á hướng Lưu Mĩ Vân gật gật đầu lại như trước không nỡ nhìn về phía lối vào bên kia.
“Ngượng ngùng, tôi đến chậm ——” Hải Minh Vũ thở hổn hển chạy tới.
“Không có việc gì, chú Hải” Từ Trạch Á kinh hỉ kêu lên một tiếng rồi sau đó hướng phía sau Hải Minh Vũ nhìn nhìn, lại vẫn không có thân ảnh mà cậu muốn gặp.
“Ai, bởi vì Lăng Phong ——- Tiểu Á, chúc hai người thuận buồm xuôi gió” Hải Minh Vũ nói được một nửa rồi lại chuyển đề tài.
“Chú Hải, chú Mộ Dung chú ấy ——-” Từ Trạch Á cuối cùng vẫn hỏi, kỳ thật cậu cũng không muốn cứ như vậy mang theo tiếc nuối rời đi, tổng cảm giác nếu cậu rời đi hết thảy tựa hồ sẽ kết thúc.
“Lăng Phong cậu ta ——-
“Tôi nói cậu ấp a ấp úng như vậy để làm gì, cậu ta rốt cuộc là làm sao?” Lạc Tuấn Tiệp nhịn không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bao-boi-lao-nguu-muon-an-co-non/2087213/chuong-103.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.