“Trạch Á thiếu gia sớm” Quản gia cẩn thận quét dọn phòng khách.
“Vương thúc sớm” Từ Trạch Á vặn eo bể cổ rồi từ trên lầu đi xuống, tối hôm qua không biết bị Âu Dương Hồng giày vò bao lâu nữa, dù sao cậu có chết đi sống lại cũng không mở cửa, để Âu Dương Hồng ở bên ngoài nháo loạn, Âu Dương Hồng còn kém chưa đem cửa phòng cậu tháo xuống nữa mà thôi.
“Mày rốt cuộc cũng ra đây, tao nghĩ mày còn muốn ngốc ở bên trong cả đời chứ” Từ Trạch Á xuống được nửa cầu thang, thì đằng sau liền vang lên thanh âm Âu Dương Hồng, Âu Dương Hồng thoáng cái đã đi đến đằng sau Từ Trạch Á.
“Cô họ sớm” Từ Trạch Á vẻ mặt tiếu ý nhìn Âu Dương Hồng, đáng tiếc khuôn mặt tinh xảo kia của Âu Dương Hồng lại vặn vẹo đến đáng sợ.
“Sớm, tao cho mày chết sớm ——–” Hai tay Âu Dương Hồng dùng hướng phía Từ Trạch Á, miệng còn hung hăng nguyền rủa
“Trạch Á thiếu gia, coi trừng —–” Quản gia hốt hoảng nhìn một màn này, toàn thân Âu Dương Hồng càng dùng sức muốn đem Từ Trạch Á đẩy ngã xuống dưới.
Cái gì đây? Nữ nhân này thật sự là không biết hối cải đến cả trình độ này sao, xem ra cậu cũng không cần hạ thủ lưu tình làm gì, Từ Trạch Á dùng hai tay bám vào lan can cầu thang, xoay người một cái, chỉ nghe Âu Dương Hồng “A —–” một tiếng, liền nhanh như chớp từ cầu thang lăn xuống, bởi vì là nửa cầu thang nên cho dù lăn xuống cũng không có chuyện gì, nhiều nhất chỉ là bong chút da, bất quá đáng tiếc cho khuôn mặt kia e là sẽ lưu lại vào vết thương nhỏ.
“Biểu tiểu thư, cô không sao chứ?” Quản gia vẫn có điểm lo lắng hỏi
“Cô họ, như thế nào lại không cẩn thận như vậy a?” Từ Trạch Á cũng vội vàng chạy xuống.
Âu Dương Hồng nửa ngày mới từ mặt đất đứng lên, hung ác nhìn hai người, hận không thể đem hai người ăn tươi nuốt sống “Mày, mày cứ chờ coi —-” Âu Dương Hồng chỉ vào Từ Trạch Á oán giận nói rồi sau đó khập khiễng đi lên lầu.
“Biểu tiểu thư, có cần tôi gọi bác sĩ tới không?” Quản gia đối bóng lưng Âu Dương Hồng dò hỏi
“Chờ anh họ trở về, tôi khác cho các người cút khỏi nơi này” Âu Dương Hồng quay đầu lại nhìn hai người giống như là nhìn kẻ thù.
“Ai —–” Quản gia bất đắc dĩ thở dài.
“Vương thúc, ông yên tâm đi, chờ baba trở về con sẽ nói với baba” Tuy rằng cậu hiểu rõ làm như vậy có hơi quá đáng, nhưng nếu không phải Âu Dương Hồng bức cậu thì cậu cũng sẽ không làm như vậy, càng sẽ không đối xử với một nữ nhân như vậy.
“Trạch Á thiếu gia, đây không phải lỗi của cậu, lão gia biết cũng sẽ không trách cậu đâu
“Chính là con không muốn làm cho baba khó xử, dù sao cô cũng là em họ của baba, vẫn là do ông bà bảo tới” Kỳ thật cậu cũng không muốn cho baba thêm phiền toái, chính là Âu Dương Hồng một lần lại một lần, cậu thực sự không thể nhịn được nữa.
“Trạch Á thiếu gia, đừng quan tâm mấy những chuyện này làm gì, mau đi ăn sáng a” Mặc dù quản gia hiểu rõ Từ Trạch Á có vị trí thế nào trong lòng Mộ Dung Lăng Phong, nhưng để lão gia gia và lão phu nhân biết được thì cũng không tốt.
“Dạ” Bữa sáng này Từ Trạch Á ăn cũng thấy hoàn toàn vô vị, tùy tiện ăn hai miếng liền đi học.
“Tôi hỏi ông, anh họ khi nào thì trở về?” Từ Trạch Á mới vừa đi, Âu Dương Hồng liền từ trên lầu đi xuống, thay một bộ quần áo, vết thương trên mặt cũng đã xử lý qua.
“Lão gia nói buổi chiều sẽ trở về
“Được, tốt lắm, tôi cũng không tin lần này anh họ sẽ không đuổi đứa con hoang kia đi
“Biểu tiểu thu, Trạch Á thiếu gia là đứa nhỏ nhu thuận hiểu chuyện, cho nên lão gia cũng rất thích Trạch Á thiếu gia
“Đứa nhỏ nhu thuận hiểu chuyện? Tôi nói ông không phải nằm mơ đi, ông không thấy chuyện nó làm với tôi sao?” Âu Dương Hồng tức giận chất vấn quản gia.
“Cái này ——- nếu biểu tiểu thư không làm khó dễ Trạch Á thiếu gia thi cô cũng sẽ không ———
“Ông nói cái gì?” Âu Dương Hồng hung thần ác sát trừng mắt quản gia, nói cô ta làm khó dễ? Cho dù cô ta làm khó dễ thế nào, cô ta cũng không tin lần này anh họ sẽ không đuổi đứa con hoang này đi.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]