“Trạch Á, cậu hôm đó về nhà không sao chứ?” Phú Đình Đình cùng Từ Trạch Á sóng đôi đi ra khỏi trường học, bởi vì trường tạm thời tiến hành tu sửa cho nên được tan học sớm.
“Làm sao có thể không có việc gì, cậu biết rõ là rượu sao không nói cho tớ biết hả?” Cậu nghĩ cho dù cậu không biết thì Phú Đình Đình nhất định biết.
“Cậu không thấy baba tớ nhiệt tình như vậy, tớ làm sao có thể nói được” Nói chưa dứt lời, nếu cô nói chỉ sợ lão ba chắc chắn sẽ không tha cô.
“Vậy cũng không thể trơ mắt nhìn tớ uống rượu như thế chứ” Từ Trạch Á oán giận nói cũng may ngày đó baba đến đón cậu, bằng không xảy ra chuyện gì thì không biết phải làm thế nào nữa.
“Cậu yên tâm, cho dù baba tớ đối với cậu như vậy thì tớ cũng sẽ không” Baba cô không phải là muốn cô cùng Từ Trạch Á gạo nấu thành cơm sao? Cô mới sẽ không, nếu không vì cô còn chưa trưởng thành còn phải dựa vào baba cô là người giám hộ, chỉ sợ cô đã sớm chạy trốn mất dạng rồi, mới sẽ không trở thành công cụ lợi dụng của lão ba.
“Sẽ không mới là lạ, dù sao cậu vì đối phó với baba sẽ không quản tớ sống chết, xem như tớ lĩnh giáo, được rồi, về sau tớ cũng không dám đến nhà các người nữa” Từ Trạch Á vội vàng nói rõ
“Không đi cũng được, nhưng cậu đã đáp ứng phải cùng tớ làm đến cùng
“Tớ đương nhiên sẽ làm được, trừ bỏ đến nhà
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bao-boi-lao-nguu-muon-an-co-non/2087147/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.