“A —- hô —–” Sáng sớm tỉnh lại, Từ Trạch Á duỗi thắt lưng một cái, hít sâu một hơi, lần đầu tiên ngủ một giấc ngon như vậy ngay cả mộng cũng không có, gường lớn mềm mại, gần đi ngủ còn có một câu “Ngủ ngon”. Nhiều năm như vậy, từ lúc sáu tuổi, cậu đều ngủ một mình, một mình sắp xếp cuộc sống hằng ngày, bởi vì mẹ bề bộn nhiều việc kiếm tiền nuôi cậu, mà mẹ cũng chưa từng nói qua với cậu một câu chúc ngủ ngon, chứ đừng nói đến là thân thiết xoa đầu cậu như vậy.
Giương đầu lên, Từ Trạch Á cảm giác mình đang nằm mơ, một giấc mơ thực hạnh phúc.
Một trận gió nhẹ nhàng thổi qua, cửa sổ nhẹ nhàng rung động vài cái, gió mát thổi qua còn ngửi được chút hương thơm của hoa.
Đứng dậy, Từ Trạch Á đi tới bên cửa sổ, kéo rèm cửa ra, nhìn xuống hoa viên bên dưới.
Ánh bình minh sáng sớm tỏa đầy cả hoa viên, tựa như những tinh linh đang nhảy múa, lấp lánh hào quang.
Bỗng nhiên một thân ảnh rơi vào tầm mắt Từ Trạch Á, người kia không phải ai khác mà chính là người vừa hôm qua trở thành baba của cậu, thân ảnh cường tráng cao ngất, một thân trang phục bình thường, ánh mặt trời chiếu sáng, so với những đóa hoa kia còn rực rỡ hơn.
“Tiểu Á, sớm an” Mộ Dung Lăng Phong xoay người nhìn lên cửa sổ trên lầu hai chào Từ Trạch Á
“Sớm, baba —-” Vội vàng chào lại, Từ Trạch Á liền rời cửa sổ, đi vào phòng vệ sinh nhìn gương mặt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bao-boi-lao-nguu-muon-an-co-non/2087115/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.