Suốt đoạn đường An Chi Tố cũng không nói chuyện với Diệp Minh Hạo, một là vì cô không biết nên nói cái gì, hai là vì cô không dám nói chuyện.
Bởi vì cô vẫn còn phải cố gắng kiềm nén cơn ho của mình, chỉ cần mở miệng liền nhịn không được, nên cô bèn im lặng luôn.
Hơn nửa tiếng sau, xe dừng lại trước cổng tiểu khu.
An Chi Tố kiềm nén cổ họng nói
một tiếng cảm ơn, sau đó liền nhanh chóng xuống xe.
Sau khi cửa xe đóng lại, Diệp Minh Hạo lại nghe được tiếng ho khan của cô.
An Chi Tố vừa che miệng ho khan vừa đi từng bước vào tiểu khu, cô vốn không hề biết Diệp Minh Hạo vẫn đang chăm chú nhìn bóng lưng của cô, mãi cho đến khi cô biến mất khỏi tầm mắt anh thì thôi.
An Chi Tố vội vã đi bộ trở về nhà, gần như một đường chạy thẳng về nhà.
Việc đầu tiên khi về đến nhà chính là lượn thẳng vào phòng mình, lấy hộp thuốc từ trong ngăn kéo ra, dốc xuống hai viên sau đó liệng vào mồm, vớ lấy ly nước để qua đêm rồi nuốt xuống.
Trong thời gian chờ thuốc phát tác dụng, An Chi Tố lại tiếp tục ho khan, ho đến cả Tống Giai Nhân đang đọc tài liệu ở phòng kế bên cũng chạy đến.
“Rõ ràng biết bản thân không thể hít gió lạnh, mà lúc ra đường còn không thèm đeo khẩu trang, cậu chỉ biết tự khiến bản thân chịu khổ thôi.” – Tống Giai Nhân giở
giọng giáo huấn nhưng trong tay lại bưng một ly nước ấm đưa tới cho cô.
An Chi Tố nở một
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bao-boi-lam-chieu-cua-tong-tai/1118629/chuong-15.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.