Tiểu Trụ Tử nhìn Lăng Tiêu Nghệ đang ngồi thất thần nhìn về khoảng không trước mặt, trong lòng cảm thấy hắn thật đáng thương.
Mang danh là vua của một nước, địa vị đứng trên tất cả, nắm quyền sinh sát trong tay, phải nói muốn gì được nấy, ai cũng phải quỳ dưới chân hắn nhưng mà có ai biết được hắn cũng là người cô độc nhất…
Tất cả mọi thứ hắn đều có thể tự định đoạt, nhưng tình cảm thì hắn không thể nào mà định đoạt cho chính bản thân mình…
Yêu một người, nhưng người đó lại chỉ vì chơi đùa cho thỏa mãn niềm vui, đem hắn dày vò suốt bao nhiêu năm trời. Đến khi tìm được con người mà mình chân chính yêu thương, muốn nắm giữ lấy người đó, thì người đó lại không từ mà biệt, ra đi để lại mình hắn một mình cô đơn trong hoàng cung lạnh lẽo này…
Từ ngày mà Bạch Miên rời đi, cũng đã qua mấy ngày, Lăng Tiêu Nghệ dường như hóa điên mà ra sức tìm kiếm. Hắn gần như là lục tung cả cái kinh thành này lên, không những vậy còn cho người đến tận Giang Nam mà tìm người nhà của Bạch Miên tra hỏi, nhưng tất cả đều trở nên vô vọng…
Mấy ngày nay Lăng Tiêu Nghệ dường như không ăn, không ngủ chỉ ra sức lao vào tìm kiếm, nhưng đối với hắn tất cả thật mong manh…
Lăng Tiêu Nghệ ngồi trước thư bàn, hai mắt hắn giờ đây đả đỏ ngầu lên vì thiếu ngủ, khuôn mặt lại tiều tụy đi rất nhiều.
Chỉ có vài ngày mà hắn đã như vậy, nếu thật
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bao-boi-lai-day/3133054/chuong-20.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.