Chương trước
Chương sau
Tiểu Trụ tử tay bưng chén yến sào thượng hạng do trù phòng vừa chuẩn bị đến ngự thư phòng. Hoàng thượng của hắn quả là một vị vua tốt. Mới vừa bãi triều xong đã nhốt mình trong ngự thưphòng mà duyệt tấu chương. Không cho bất kì ai tiến vào trong hầu hạ, sợ làm ngài phân tâm.
Tiểu Trụ tử ở bên ngòai cung kính nói: “Hoàng thượng, yến sào do trù phòng vừa chuẩn bị, hoàng thượng hãy dùng khi còn nóng.”
Bên trong chỉ là một khoảng không im lặng, không có ai trả lời…
Tiểu Trụ Tử mĩm cười, nghĩ thầm: “Ai nha, sau khi bị tam vương gia giáo huấn, hoàng thượng bây giờ thật ngoan, đúng là một vị vua tốt mà.”
Lại tiếp tục nhẹ giọng nói: “Hoàng thượng, nô tài có mang yến sào cho ngài”.
Vẫn là một khoàng không im lặng…
Tiểu Trụ tử cảm thấy có chút kỳ lạ, đưa tai áp sát vào cửa phòng lắng nghe tình hình bên trong.
Phía bên trong ngự thư phòng không hề có một chút động tĩnh nào, càng im lặng tiểu Trụ tử lại càng lo lắng hơn, không biết là hoàng thượng có phải do làm việc vất vả mà ngất ở trong phòng hay không? Càng lo thì hắn càng rối trí.
Đưa tay khẽ mở cánh cửa ra thật nhẹ nhàng, đưa mắt nhìn vào bên trong. Tròng mắt đảo quanh khắp căn phòng một lượt, không thấy bất kỳ ai, chỉ thấy cánh cửa sổ trong ngự thư phòng thì mở toang ra…
Tiểu Trụ tử lúc này thật muốn chửi thề…
Hoàng thượng….hoàng thượng của hắn là một tên xấu xa, là một tên hôn quân, là một tên ham chơi không màng chính sự, nói chung hắn là một tên cực kỳ xấu xa…
“Người đâu, đi báo cho tam vương gia nói Hoàng thượng lại trốn ra khỏi cung rồi…”
Lúc này hắn thật sự rất muốn khóc, hắn thân là nô tài thân phận có vui sướng nhàn hạ chi đâu, vậy mà tên vua ham chơi kia lại suốt ngày gây rối, mà hậu quả thì toàn đổ hết trên người hắn…
Những lần trước hắn trốn ra ngoài, tam vương gia lúc nào cũng bắt lại được, sau đó là một hồi cảnh tỉnh tên kia, tiếp theo lại quay sang mình mà cảnh cáo: “Lần sau còn để hắn trốn nữa, thì ngươi coi chừng cái mạng nhỏ của mình đó.”
Hắn thật sự cũng rất khổ sở, một bên là vua của một nước, một bên là tam vương gia cao cao tại thượng, cái mạng nhỏ của hắn thật sự rất mỏng manh…
Không biết có phải là do đất nước này yên bình quá hay không, mưa thuận gió hòa, dân chúng an ổn làm ăn, mà nhàn rỗi quá thì lại sinh ra việc, đất nước người ta, trong cung các huynh đệ tranh nhau mà chiếm lấy ngai vàng, còn ở nơi này, bảy vị hoàng tử nhìn thấy ngai vàng như thấy nhà tù, ai cũng lo tránh né không chịu lên làm vua, cái này có phải là do di truyền hay không, hay là do sự dạy dỗ của các vị nương nương mà ra…
Tiên hoàng cùng với hoàng hậu và mấy vị phi tần kia cũng rất ham chơi, lười biếng, hiện tại cả đám xuất cung đi du sơn ngoạn thủy, không biết như thế nào chỉ thấy bọn hắn gửi thư về nói bình an, nói rất vui, nhưng không nói bao giờ sẽ trở lại…
Tiểu Trụ tử thở dài, ngẩng mặt lên trời mà cảm thán…
Trước kia, khi mà tiên hoàng chỉ vừa hạ chiếu chỉ muốn lập chiếu cho người kế vị, hôm trước báo, hôm sau đã không thấy bóng dáng hoàng tử nào trong cung. Mà cũng phải nói rằng hoàng thượng hiện tại quả thật số cũng vô cùng đen đủi, hắn trốn kín trong kỹ viện, không chút tin tức lộ ra ngoài, ấy vậy mà lại bị 7 người huynh đệ còn lại bán đứng, báo cho tiên hoàng, tất nhiên vì sự nghiệp du sơn ngoạn thủy cùng mỹ nhân mà tiên hoàng không chút chậm trễ cùng thương tiếc mà cho một đám cấm vệ quân tới lôi đầu hắn về. Vừa đem ngươi tới, tiên hoàng đã nhanh tay giao chiếu chỉ sau đó thì chuồn thẳng.
Lăng Tiêu Nghệ sau khi đăng cơ, đám huynh đệ gian manh kia mới từ từ kéo trở lại, sau khi nhìn thấy Lăng Tiêu Nghệ thì chỉ để lại một nụ cười đắc ý, sau đó thì đi thẳng…
Lăng Tiêu Nghệ tâm không cam, lòng không nguyện mà tiếp nhận cái chức vua này, mà cũng phải nói hắn sợ đất nước này quá thái bình không có việc gì nên luôn gây họa ở trong cung…
Lăng Tiêu Nghệ đứng giữa nơi phố phường kinh thành nhộn nhịp khẽ hít sâu một hơi, phe phẩy chiết phiến trên tay, cười lớn mà nói: “Cuối cùng cũng có một ngày tự do…”.
Tiêu sái từng bước mà đi dạo, Lăng Tiêu Nghệ không khỏi cảm khái: “Cảm giác tự do thật tốt…”
Đi được một đoạn, rốt cuộc Lăng Tiêu Nghệ dừng lại trước một cửa hiệu tấp nập kẻ ra, người vào. Lại nhìn đến tấm biển đề ba chữ Di xuân viện, Lăng Tiêu Nghệ cười đến sáng lạng, không chút suy nghĩ, phất tay áo bước vào trong.
Tú bà vừa thấy Lăng Tiêu Nghệ một người tràn đầy khí chất, thân hình cao lớn, khuôn mặt cương nghị anh tuấn, y phục trên người nhìn qua cũng biết là thượng hạng thì nhanh chóng tiến đến cười như hoa nở nói: “Ai dô, đại gia, hôm nay ngọn gió nào đưa người tới đây, Tiểu Hoa, Hương nhi đâu, mau tới đón tiếp khách nhân.”
Lăng Tiêu Nghệ không có chút do dự mà phất tay áo đẩy tú bà qua một bên nói: “Không cần, ta muốn hồng bài nơi này ra đón tiếp ta.”
Nghe Lăng Tiêu Nghệ nói, sắc mặc của tú bà có chút biến đổi, ái ngại nói: “Mong công tử bỏ qua cho, cô nương ấy hiện giờ đang đón tiếp khách nhân khác, không thể hầu hạ ngài, hay là ta cho ngài lựa vài người ngài ưng ý khác được hay không?”.
“Không cần nói nhiều, sợ ta không có tiền sao? Mau nói cô nương đó ở đâu, ta muốn cô nương ấy ra tiếp ta”. Lăng Tiêu Nghệ ngang ngược nói.
Hắn ở trong cung lâu ngày, nghe được mấy vị huynh đệ kia từng nói vị hồng bài nơi này là đệ nhất mỹ nhân, cầm kỳ thi họa cái nào cũng tinh thông, cũng rất biết chiều chuộng khách nhân.
Nghe được những điều tốt như vậy, Lăng Tiêu Nghệ cũng thật muốn thử xem cô nương ấy rốt cuộc tài giỏi như vậy là thực hay là do đồn thổi mà ra. Cho nên lần này vừa thoát ra khỏi cung là hắn chạy ngay đến nơi này, không ngờ là người ta còn đang bận tiếp khách nhân khác.
Nhưng hắn cũng phải thực cực khổ mới thoát ra được, không biết lần sau có trốn được hay không, nên lần này dù có chuyện gì hắn nhất định cũng phải chơi cho vui vẻ trước, để sau này về chịu phạt thì cũng không uổng phí.
Lăng Tiêu Nghệ không màng đến lời tú bà, nhanh chân bước lên trên lầu, mặc kệ tú bà đi bên cạnh khuyên nhủ. Đến trước một cửa phòng, tú bà khẽ gõ nhẹ cánh cửa, nói: “Ngọc nhi, có vị công tử này muốn con tiếp đón.”
Cửa phòng mở ra, bên trong là một cô nương xinh tươi như hoa như ngọc, dáng vẻ thẹn thùng, bộ sa y mỏng màu hồng khoác bên ngoài như tôn thêm làn da trắng nõn nà của cô. Khuôn mặt nhỏ nhắn. Đôi mắt to tròn, mái tóc dài buông phủ xuống lưng, đôi môi đỏ mọng căng tròn…
Quả thật rất xinh đẹp, nhưng để nói đến đệ nhất mỹ nữ thì còn phải xem lại một chút…
Lăng Tiêu Nghệ nhìn nàng đánh giá từ đầu đến cuối, sau đó nói: “Ta muốn ngươi bồi ta uống rượu trong ngày hôm nay.”
Cô gái kia khẽ nhìn Lăng Tiêu Nghệ sau đó đỏ mặt cúi đầu đáp: “Được”
Lăng Tiêu Nghệ không chút khách khí đẩy cửa bước vào phòng. Tú bà ở bên ngoài kéo Ngọc nhi lại nói: “Nè! Sao ngươi lại nhận liều như vậy? chẳng phải ngươi đang tiếp đón một người nữa trong phòng hay sao?”
Ngọc nhi khẽ cười, vỗ vai tú bà trấn an nói: “Không sao? người kia đã đi rồi!”.
Tú bà khó hiểu nhìn Ngọc nhi đang khép cánh cửa lại: “Quái lạ, đi rồi, lúc nào sao ta không biết”
Nhìn Lăng Tiêu Nghệ anh tuấn ngời ngời ngồi trong phòng, Ngọc nhi mới bắt đầu uốn éo bước tới, ôm lấy cánh tay Lăng Tiêu Nghệ mà làm nũng: “Đại gia, để ta hôm nay hầu ngài uống rượu.”
“Sao lúc nãy tú bà nói ngươi đang tiếp đón một khách nhân khác, không tiện tiếp đón ta.” Lăng Tiêu Nghệ bực bội nói.
Ngọc nhi bưng chén rượu để tới bên môi Lăng Tiêu Nghệ sau đó nhỏ giọng lấy lòng: “Ai nha, lúc nãy người kia còn đang chơi với ta thật vui vẻ nha, không ngờ là người nhà hắn cho người đến đây tìm kiếm, hắn vì sợ bị bắt được mà nhanh chân nhảy ra khỏi cửa sổ mà trốn rồi.”
Nghe nàng nói như vậy, Lăng Tiêu Nghệ liền phát ra một tràng cười dài, vỗ đùi châm chọc: “Ha ha cũng đáng đời tên này, không ngờ lại nhát gan như thế nha, đi phiêu kỹ lại bị người nhà tìm đến, lại không có nghĩa khí đến nỗi phải nhảy ra cửa sổ mà trốn, ha ha…thật là buồn cười quá nha…”
Ngọc nhi nhìn Lăng Tiêu Nghệ cười đến sảng khoái thì cũng chỉ mĩm cười theo, ánh mắt lo lắng mà khẽ liếc nhìn xuống gầm giường một cái.
Còn đang chuyện trò vui vẻ, bên ngoài không hiểu sao lại xảy ra một trận ồn ào. Tiếng bước chân ngày càng dồn dập. Lăng Tiêu Nghệ nhíu mày, buông chén rượu trên tay xuống, nói: “Có chuyện gì mà ồn ào như vậy?”.
Ngọc nhi đứng lên, đi tới mở cửa nhìn ra bên ngoài một chút, sau đó sắc mặt có chút sợ hãi, quay lại kinh hãi lên tiếng: “ai nha, không biết là có chuyện gì mà quân lính của quan phủ đang lục tung nơi này lên.”
Nghe đến hai chữ “Quan phủ” toàn bộ rượu trong miệng Lăng Tiêu Nghệ đều phun ra hết, hắn cuống quýt đứng lên, nhìn trái nhìn phải, nói: “Ai da, sao lại có thể tìm ra nhanh như vậy, ta còn chưa chơi đủ mà.”
Ngọc nhi nhìn biểu tình hoảng hốt của Lăng Tiêu Nghệ thì cũng trở nên lo lắng theo, gấp gáp hỏi: “Đại gia, rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra vậy? trông ngài có vẻ hoảng hốt.”
Lăng Tiêu Nghệ gấp đến độ đầu đầy mồ hôi nói: “Ta đang bị truy bắt.”
Ngọc nhi nghe xong cứ tưởng rằng Lăng Tiêu Nghệ là phạm tội gì đó nên bị quân lính truy bắt, nhưng nhìn hắn dáng dấp khôi ngô, anh tuấn hơn người lại làm cho cô có thiện cảm vô cùng, vậy nên cô quyết định giúp hắn trốn thoát.
Lăng Tiêu Nghệ nhìn quanh khắp phòng, lại thấy cửa sổ bên cạnh, không suy nghĩ nhiều mà tiến tới mở cửa định nhảy ra ngoài. Còn chưa kịp mở đã bị Ngọc nhi giữ lại.
“ai nha, đại gia, cửa đó không thể mở, bên ngoài là hồ nước ngài không thể nhảy ra đâu, mau mau chui xuống nơi này trốn tạm đi.”
Ngọc nhi nói xong tay lại chỉ về hướng gầm giường.
Lăng Tiêu Nghệ đen mặt, thân phận của hắn mà phải trốn nơi gầm giường này sao? Thật buồn cười, đang định mở miệng cự tuyệt, thì tiếng bước chân dừng ngay tại cửa phòng này.
Lăng Tiêu Nghệ không nói hai lời chui ngay xuống gầm giường kia mà trốn.
Nhưng điều bất ngờ là vừa chui vào hắn lại thấy ngay có một người ở trong đó.
Lăng Tiêu Nghệ thầm suy đoán, có lẽ là người vào trước mình, nhưng bị người nhà tìm nên trốn xuống gầm giường này, mà Ngọc nhi kia muốn che giấu cho hắn ta nên mới nói là nhảy cửa sổ trốn thoát…
Ngọc nhi ở phía bên ngoài nhìn về phía gầm giường đang chứa hai người thì không khỏi cảm thấy buồn cười, hôm nay khó khăn lắm cô mới vừa ý hai khách nhân mà tiếp đón, không ngờ là ai cũng đang bị truy đuổi, thở dài một hơi sau đó bước ra mở cửa mà đối phó với đám quan phủ kia…
Trong khi đó tại gầm giường.
Bạch Miên cảm thấy vô cùng kinh ngạc khi cũng có người như mình bị truy bắt mà trốn xuống nơi này. Cậu kinh ngạc mở to hai mắt mà nhìn người kia.
Lăng Tiêu Nghệ cũng nhìn lại cậu, trong không gian nhỏ hẹp hai người ngồi sát vào nhau.
Bạch Miên nhìn hắn một cái, sau đó lại quay đầu đi lắng nghe động tĩnh bên ngoài. Lăng Tiêu Nghệ lại không quan tâm mà chỉ nhìn cậu chăm chú.
“Thật không ngờ nha, trốn xuống gầm giường lại gặp được một tên đáng yêu như thế này.” Trong lòng Lăng Tiêu Nghệ thầm cảm thán.
Người thiếu niên bên cạnh tuy không phải là một mỹ nhân nhưng mà bộ dáng nhìn vào lại vô cùng đáng yêu.
Thiếu niên này nói gầy không gầy, nói béo không béo, chính là cái loại tròn tròn, hơi mũm mĩm thật khiến người khác thích ôm vào lòng, nhìn thiếu niên này xem ra còn rất ít tuổi, khoảng chừng 15 hay 16 gì đó, trên cái đầu tròn tròn trắng nõn đáng yêu kia là một mái tóc màu đen tuyền xõa tung mềm mại, phía sau được búi lên một đuôi nhỏ.
Cậu có một làn da trắng nõn mịn màng, trên khuôn mặt tròn tròn kia là đôi mắt to màu đen tuyền rất đẹp, nhãn châu linh động, hàng lông mi dài mà cong vút, hai má phúng phính lại mềm mại tựa như cái bánh bao trắng nõn, phi thường đáng yêu.
Đôi môi màu hồng phấn tựa như cánh đào. Khuôn mặt phấn nộn làm cho người ta nhìn vào thật muốn động thủ mà đi chọt chọt thử xem hai má mềm mại trắng noãn kia có giống như trong tưởng tượng hay không.
Mà Lăng Tiêu Nghệ quả thực trong vô thức mà trực tiếp vươn một ngón tay, chọt lên hai má mềm mại non nớt của Bạch Miên. Hành động này của hắn làm Bạch Miên vô cùng sửng sốt, cậu trợn tròn hai mắt mà nhìn hắn.
“Thật mềm mại…”. Lăng Tiêu Nghệ khẽ nói, sau đó không chịu thu hồi tay mà vươn ra cả năm ngón tay thay nhau mà vuốt ve, nhào nặn hai má Bạch Miên.
Bạch Miên bị người vô lễ thì vô cùng tức giận, đưa tay gạt tay Lăng Tiêu Nghệ ra, sau đó còn trừng hắn một cái.
Mà cái hành động của cậu trong mắt Lăng Tiêu Nghệ lại biến thành: “vô cùng đáng yêu”
Bộ dáng tròn tròn, phúng phính lại trừng to hai mắt, hai má ửng hồng…thật vô cùng khả ái.
Lăng Tiêu Nghệ nhìn chằm chằm thiếu niên trắng trắng, phấn nộn này mà chỉ muốn một ngụm nuốt vào bụng.
Nước miếng của hắn không kiềm chế được mà chảy dài…
Lại tiếp tục đưa tay mà xoa nắn hai má Bạch Miên.
Cậu thật sự đã nổi giận, tên điên kia lúc ở bên ngoài sỉ nhục cậu đủ điều nào là nhát gan, không có nghĩa khí, cậu đã vô cùng nhẫn nhịn mà cho qua, không ngờ sau khi trốn vào trong này, hắn lại dùng ánh mắt muốn ăn tươi nuốt sống mà nhìn chằm chằm cậu, thật sự làm cậu phát hỏa, chờ đến khi bên ngoài không còn bất kì động tĩnh nào, cậu nhanh tay mà đánh vào người Lăng Tiêu Nghệ một đấm, sau đó nhanh chóng nhảy ra khỏi gầm giường mà chạy mất hút.
Lăng Tiêu Nghệ xoa xoa vết thương vừa bị đánh, chui ra khỏi gầm giường, nhìn đến thân ảnh đáng yêu kia khuất dạng mất hút, hắn mới thở dài một cái đầy tiếc nuối.
Dù sao cũng không còn hứng thú nữa, hắn quyết định trả tiền rồi đi kiếm nơi khác để tiếp tục chơi đùa. Dù sao nơi này cũng không còn an toàn.
Đưa tay định lấy túi tiền, nhưng khi tay vừa đụng tới thắt lưng, mặt Lăng Tiêu Nghệ từ từ hóa xanh…
“Túi tiền của ta, đâu mất rồi…”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.