“Chủ nhân, tiểu thiếu gia nói muốn rời khỏi đây.” Ngoài cửa, một thuộc hạ đi vào cung kính nói. Cậu ấy muốn rời khỏi? Du Tử Vân si ngốc ngồi đó, thực sự kết thúc rồi sao? Hắn không muốn, nhưng hắn phải làm gì đây trong khi hắn đã thương tổn cậu. Du Tử Vân quay người xua tay.
“Ngươi đưa cậu ấy về nhà đi? Với lại gọi thêm vài vệ sĩ âm thầm bảo vệ an toàn của cậu ấy.”
“Vâng.” Lý Ý gật đầu, ánh mắt có chút thâm ý nhìn Du Tử Vân, sau đó quay người rời đi.
“Tiểu thiếu gia, chủ nhân nói ngươi có thể rời khỏi đây.” Lý Ý nhẹ nhàng đẩy cửa đi vào, nhìn Dạ Trầm Nguyệt đã mặc quần áo chỉnh tề ngồi trên giường. Dạ Trầm Nguyệt đứng lên đi qua người Lý Ý. Tuy rằng cơ thể còn rất đau thế nhưng hiện tại cậu không muốn ở lại đây dù chỉ một giây. Dạ Trầm Nguyệt đi lên xe, không hề luyến tiếc quay đầu lại. Lý Ý đứng ở trước cửa xe, quay đầy nhìn người đang đứng ở trên thư phòng lầu hai đang nhìn xuống, bất đắc dĩ lắc đầu. Thật sự để cậu ấy rời đi sao?.
“Trầm Nguyệt, ta để ngươi rời đi, là ta không đáng để yêu ngươi. Hi vọng ngươi hạnh phúc.” Nhìn xe đã đi xa, Du Tử Vân ở trong lòng yên lặng chúc phúc.
“Trầm Nguyệt. Ngươi có sao không?” Từ khi Dạ trầm nguyệt được Lý Ý đưa về nhà, cậu hay thất thần ngồi một chỗ ngẩn người. Ngay cả trường học cậu cũng không muốn đến, điều này làm cho người nhà cậu rất lo lắng.
“Ca, ngươi nói xem,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bao-boi-hoc-sinh-cao-trung-cua-hac-bang-lao-dai/1478680/chuong-40.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.