“Nếu như ta yêu ngươi, ngươi sẽ làm gì.” Dạ Trầm Nguyệt không nhìn mặt Du Tử Vân nói, cậu chỉ muốn biết nội tâm của hắn.
“Ta sẽ chăm sóc ngươi cả đời. Che chở ngươi cả đời.”
“Nhưng ngươi là lão đại xã hội đen a, ngươi làm sao mà chăm sóc ta cả đời được? Che chở ta cả đời?. Mạng của ngươi, ngươi còn không đảm bảo, làm sao mà che chở cho ta đây?.” Dạ Trầm Nguyệt nói như vậy làm cho Du Tử Vân á khẩu không trả lời được. Đúng vậy, hắn ngay cả mình còn chưa dám đảm bảo, hắn lấy cái gì để đảm bảo an toàn cho người trước mắt.
“Có thể để cho gia đình ta trở về được không? Ta đáp ứng ngươi, chỉ cần ngươi không muốn, ta sẽ không đến gặp họ. Thế nhưng ta không hy vọng bọn họ rời khỏi ta. Ta nhớ bọn họ.” Du Tử Vân không nói gì, chỉ lẳng lặng nghe. Hắn không biết Dạ Trầm Nguyệt có yêu hắn hay không nhưng hắn yêu Dạ Trầm Nguyệt, đó là ý niệm duy nhất trong đầu của hắn.
“Ta sẽ cân nhắc, bây giờ chúng ta hãy lẳng lặng hưởng thụ phong cảnh của nơi này đi.” Du Tử Vân ngã người lên cỏ, nhắm mắt lại. Dạ Trầm Nguyệt cũng nằm xuống cỏ, chỉ là không không có nhắm mắt lại mà ngẩng đầu nhìn bầu trời.
Cậu không biết từ khi nào mà mình bắt đầu để ý đến mọi hành động, lời nói của Du Tử Vân. Thế nhưng trong tư tưởng cậu luôn nhắc nhở người này mình không thể yêu. Tuy là vẫn luôn nhắc nhở mình, nhưng cậu vẫn không thể làm cho mình
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bao-boi-hoc-sinh-cao-trung-cua-hac-bang-lao-dai/1478671/chuong-31.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.