Nhưng cậu không biết rằng ở Nhật Bản, Du Tử Vân đang mỉm cười nhìn điện thoại.
“Nhớ ta sao?” Tắt điện thoại di động, Du Tử Vân gọi Lý Ý đang ở ngoài cửa đi vào. Từ sau chuyện kia, Lý Ý nghiêm túc hơn, sợ lại làm ra chuyện gì khiến Du Tử Vân nổi giận.
“Ngươi đi đặt vé máy bay, mấy ngày nữa chúng ta sẽ trở về.”
“Vâng.” Lý Ý gật đầu quay người rời đi.
Dạ Trầm Nguyệt kinh ngạc nhìn nam nhân ngồi trong phòng khách. Không phải hắn nói rất lâu mới về sao? Vậy sao bây giờ lại ở đây? Du Tử Vân buồn cười nhìn Dạ Trầm Nguyệt đang đứng ở trên cầu thang, hắn đem tách cà phê đặt xuống, bước đến trước mặt Dạ Trầm Nguyệt.
“Sao hả, không gặp mấy ngày có nhớ ta hay không a?” Cúi người đến gần Dạ Trầm Nguyệt. Nhẹ nhàng phun khí ở bên tai Dạ Trầm Nguyệt.
“Đồ tự kỉ, ai mà nhớ ngươi chứ.” Dạ Trầm Nguyệt đỏ mặt tránh khỏi sự đùa giỡn của Du Tử Vân, ngồi vào trên ghế salon ôm gối ôm.
“Phải không?” Du Tử Vân một lần nữa đi tới bên cạnh Dạ Trầm Nguyệt, đem Dạ Trầm Nguyệt ôm vào trong ngực của mình. Không để ý Dạ Trầm Nguyệt hơi giãy dụa, ở trên môi Dạ Trầm Nguyệt nhẹ nhàng hôn một cái.
“Như vậy là ai gọi điện thoại cho ta a? Lẽ nào có ngươi có số điện thoại giống như ngươi a?”
“Đó là do ta không cẩn thận nhấn nhầm số thôi mà.” Dạ Trầm Nguyệt vội vã tìm cho mình lý do.
“Ồ! Ta biết rồi, vậy là ngươi muốn gọi cho quản gia cùng vệ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bao-boi-hoc-sinh-cao-trung-cua-hac-bang-lao-dai/1478669/chuong-29.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.