“Ngươi có sao không, bị dọa sợ sao?.”
“A...” Đột nhiên nghe được âm thanh sau lưng, Dạ Trầm Nguyệt kinh ngạc a một tiếng vội vàng quay người lại.
“Ngươi... Ngươi là?” Dạ Trầm Nguyệt có chút bối rối nhìn nam nhân trước mắt. Khuôn mặt anh tuấn của người này cùng khuôn mặt của mình quả thực khác biệt rất lớn. Vóc người cao to, rõ ràng cậu cao tới 1m78 nhưng là tại sao khi đứng cùng người này lại thấp hơn rất nhiều a. Còn có...
“Này, nhìn ta đẹp trai lắm sao, đến nỗi nước miếng của ngươi chảy ròng ròng rồi kìa?” Du Tử Vân buồn cười nhìn Dạ Trầm Nguyệt.
Tối hôm qua trước khi đi ngủ, Du Tử Vân có cảm giác sẽ có điều gì xấu sẽ xảy ra, thật khó khăn hắn mới có thể ngủ được. Vậy mà lúc đang ngủ, hắn lại mơ thấy Dạ Trầm Nguyệt bị xe đụng, cả người đầy máu, dọa hắn giật mình tỉnh dậy. Nhưng Du Tử Vân làm sao cũng không ngờ được, giấc mơ tối hôm qua lại biến thành sự thật a. Chẳng qua là hắn cũng chỉ định chơi đùa với cậu thôi, nên hắn ép mình không để ý đến cậu. Thế nhưng không hiểu sao trong lòng lại có chút lo sợ. Hắn không biết phải làm sao, đành từ sáng sớm phải lái xe đi tìm Dạ Trầm Nguyệt. Không nghĩ tới hắn thật sự thấy được cảnh mà mình đã thấy trong mơ. Một khắc kia, trái tim của hắn như nhảy ra khỏi lòng ngực. Tại thời điểm xe sắp sửa va vào cậu, hắn liền đem hắn cậu kéo ra.
“Ân, thật xin lỗi a.” Dạ Trầm Nguyệt bỏ đi suy nghĩ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bao-boi-hoc-sinh-cao-trung-cua-hac-bang-lao-dai/1478647/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.