Người đang đi vào phòng là một người đàn ông ngồi trên xe lăn. Diện mạo của anh rất tuấn tú, mái tóc mềm mại bồng bềnh che mất nửa khuôn mặt.
Ánh mắt của Hứa Hi Ngôn dừng lại trên chiếc xe lăn, trong lòng vô cùng ngạc nhiên. Anh ta là ai?
Sao cô lại cảm thấy quen thế này?
Người đàn ông điều khiển remote, xe lăn tựđộng chạy tới gần cô. Hứa Hi Ngôn lúng túng kéo chăn che người mình lại, cảnh giác hỏi: "Anh, anh là ai….."
"Em không nhớ tôi là ai sao?"
Giọng nói lạnh buốt xương lọt vào tai Hứa Hi Ngôn, cô mở to đôi mắt long lanh chăm chú nhìn anh.
Người đàn ông nọ hơi ngẩng đầu lên, đôi mắt sâu thẳm ẩn hiện dưới làn tóc, đôi môi hồng hơi mỏng cong lên, tạo thành một đường cong dịu dàng. Anh để mặc cho côđánh giá mình, cũng hi vọng cô có thể nhận ra mình.
Trời ơi!
Đẹp trai quá!
Người đàn ông trước mặt còn đẹp hơn cả con gái nữa, còn cho phụ nữ sống nữa hay không đây?
"Anh…" Trong đôi mắt xinh đẹp của Hứa Hi Ngôn ngập tràn vẻ kinh ngạc. Cô quan sát anh một lát, lẩm bẩm: "Không phải chứ… Sao anh nhìn giống minh tinh vậy? Giống ai nhỉ?"
Trong phút chốc, cô thật sự nghĩ không ra.
Hoắc Vân Thâm: "…"
Anh rất nghi ngờ không biết có phải cô gái này bị bệnh quên mặt hay không.
Rất rõ ràng, côđã quên anh rồi, hơn nữa còn quên sạch cái đêm của năm năm về trước.
Hứa Hi Ngôn đang cố
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bao-boi-gia-tren-troi/3124170/chuong-19.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.