Tiết NhãĐình khoanh tay, lông mày nhướng lên, có thể thấy được trong lòng cô ta rất khó chịu.
"Lỡ giặt xong làm hỏng đồ luôn thì sao đây? Cô tưởng tôi thiếu mấy chục tệ tiền giặt ủi của côà? Quần áo của tôi làđồ có số lượng giới hạn, cô phải bồi thường quần áo cho tôi, biết chưa?"
Do Tiết NhãĐình hung hăng lấn át, nên hai người cãi cọ cũng khiến không ít người bu lại xung quanh hóng chuyện.
Thấy Tiết NhãĐình yêu cầu bồi thường, Hứa Hi Ngôn hỏi: "Quần áo của cô giá bao nhiêu?"
"Nói ra sợ dọa chết cô."
Thấy Hứa Hi Ngôn ăn mặc quê mùa cục mịch, cô ta có vẻ rất xem thường: "Một trăm ngàn, cô bồi thường nổi không? Loại phụ nữăn mặc hai lúa quê mùa như cô, chắc cảđời cũng không mua nổi đồđắt như vậy đâu!"
Hứa Hi Ngôn cũng không đến nỗi quê mùa như lời cô ta nói, chẳng qua là do sáng giờ bôn ba khắp nơi không ngừng nghỉ nên đầu tóc cô có hơi bù xù, quần áo bẩn cũng chưa kịp thay. Vì vậy, nên nhìn cô cũng có vẻ không hợp với phòng đấu giá hạng sang như Hồng Diệp cho lắm.
Bây giờ côđang rất vội, thế màđối phương lại cứ cố tình kiếm chuyện.
Để khỏi bị Tiết NhãĐình làm phiền thêm, Hứa Hi Ngôn mở khóa kéo túi xách ra, ném xuống dưới chân Tiết NhãĐình: "Không phải chỉ là một trăm ngàn hay sao? Tôi mua bộđồ côđang mặc."
Túi xách rơi xuống đất, mấy cọc tiền sắp xếp gọn gàng rớt ra ngoài, mà số tiền trong túi vẫn còn lại không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bao-boi-gia-tren-troi/3124140/chuong-42.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.