Chương trước
Chương sau
"Ồ? Cháu biết cụ là ai sao?" Cảnh Hoa Đạc vừa cười vừa ngạc nhiên hỏi bé.

"Cụ chính làông ngoại của mẹ con, là cụ ngoại của con! Ha ha, cụ ngoại có râu thật kìa! Cụ giống hệt trong tưởng tượng của Bảo Bảo. Hay quá, Bảo Bảo cũng có một cụ ngoại giống hệt ông già Noel rồi!"

Anh Bảo vỗđôi bàn tay nhỏ, hưng phấn hỏi ông: "Cụ ngoại, Bảo Bảo có thể sờ râu của cụ không?"

"Được chứ!"

Cảnh Hoa Đạc không ngờ nhóc con này lại thông minh lanh lợi như vậy, thậm chí còn khéo nói hơn Hứa Hi Ngôn lúc nhỏ. Ông ngồi xuống một bên giường, nghiêng người sang cho nhóc sờ râu của mình.

Anh Bảo lập tức vươn tay ra sờ chòm râu dài của cụ ngoại. Cảnh Hoa Đạc không kìm lòng được, hỏi bé: "Sao nào? Cảm giác sờ râu của cụ như thế nào?"

Anh Bảo cười rộ lên, trên má hiện ra đôi lúm đồng tiền dễ thương. Bé thành thật nói với Cảnh Hoa Đạc: "Râu của cụ ngoại sờ rất giống râu ông hủ."

Cảnh Hoa Đạc ngẩn người, không hiểu râu ông hủ mà bé nói là gì.

Hứa Hi Ngôn đảm nhiệm việc phiên dịch: "Ông ngoại, con bé nói râu của ông rất giống râu hổ."

"Ha ha ha…"

Cảnh Hoa Đạc nghe xong bật cười thật to, sau đó lại hỏi: "Ồ? Con sờ râu hổ rồi sao?"

"Đương nhiên rồi ạ! Năm ngoái sinh nhật con, bé Hi tặng cho Bảo Bảo một con hổ rất rất to, râu của nó rất rất dài. Đáng tiếc là Bảo Bảo không mang về nước được."

Anh Bảo nhớđến con hổ bông của mình liền cảm thấy hơi buồn bã, miệng nhỏ phụng phịu.

Anh Bảo tuổi Hổ, vào ngày sinh nhật năm ngoái của bé, Hứa Hi Ngôn mua cho bé một con hổ bông cực lớn. Nhóc con cực kỳ thích con thú bông này, mỗi tối đi ngủđều đặt ở một bên giường để con hổ giúp bé bảo vệ mami.

Trước khi về nước, Anh Bảo đãđịnh đem con hổ này về cùng. Nhưng vì kích thước của nó quá to, không tiện mang đi nên cô không để Anh Bảo mang về.

Trước lúc đi, nhóc con rất luyến tiếc con hổ, thậm chí còn khóc nữa!

"Nếu con không sờđược râu của con hổ nữa thì sau này sờ râu cụ ngoại, được không?"

Ngày thường Cảnh Hoa Đạc rất yêu quý chòm râu của mình, không cho bất cứ ai đụng vào cả. Thế mà bây giờông lại mở tiền lệ cho một mình Anh Bảo, chứng tỏ làông thật sự thích Anh Bảo vô cùng.

"Được ạđược ạ, cụ ngoại thật là tốt. Anh Bảo cóđược cụ ngoại tốt như vậy, nhất định là do kiếp trước Anh Bảo cứu cảđịa cầu." Bé con cười nói.

"Ha ha ha…"

Bé con vẫn còn nhỏ xíu mà lại nói chuyện y hệt người lớn khiến người khác cảm thấy rất buồn cười. Ba người trong phòng bệnh đều bị bé chọc cười ha ha.

Cảnh Hoa Đạt ở lại bệnh viện đến mấy tiếng đồng hồ. Ông trò chuyện rất nhiều với Hứa Hi Ngôn, lại chơi đùa với Anh Bảo thêm một lát rồi mới rời khỏi phòng bệnh, về cùng với chú Lê.

Trước khi về, ông dặn dò rằng sáng thứ ba ông sẽ cho xe qua đón bé con xuất viện.

Ngày thứ ba ở bệnh viện, Anh Bảo ăn cơm bình thường, tinh thần cũng rất tốt, về cơ bản đã không còn vấn đề gì nữa. Bác sĩđến kiểm tra một lượt, sau đó nói với Hứa Hi Ngôn là có thể làm thủ tục xuất viện rồi.

Phương Tiểu Tranh và Vương Đại Trí cũng cùng tới đón Anh Bảo. Lát sau, Phương Tiểu Tranh lén kéo Hứa Hi Ngôn sang một bên, hỏi: "Ngôn Ngôn, đây là chuyện gì vậy?"

"Gì cơ?" Hứa Hi Ngôn nhận lấy tờ báo từ tay Phương Tiểu Tranh, bấy giờ mới biết việc mình đứng ra giúp Hoắc Vân Thâm ở cổng bệnh viện đã dẫn đến scandal.

Trong bản tin nói rằng Hoắc Vân Thâm đã kết hôn, hơn nữa còn là bí mật kết hôn. Hoắc Vân Thâm đang cùng vợ yêu đi khám phụ sản, trên ảnh kèm theo có bóng lưng của Hứa Hi Ngôn.

...
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.