Chương trước
Chương sau
Anh Bảo suy nghĩ mãi mà không ra, liền dứt khoát trả lời: "Bảo Bảo đoán không ra. Bảo Bảo đâu phải là con giun trọng bụng cụ ngoại."

"Ha ha ha…"

Đúng là một đứa trẻ khiến người khác vui vẻ mà!

Tâm trạng của Cảnh Hoa Đạc vui thích không sao tảđược. Sau này chỉ cần có Anh Bảo, ông không cần phải lo bị buồn phiền gì nữa.

Sau đó Cảnh Hoa Đạc đưa mẹ con Hứa Hi Ngôn đi xem phòng. Hai mẹ con họđược xếp ở cùng một căn phòng được trang trí vô cùng ấm áp.

Anh Bảo vừa vào phòng liền kinh ngạc phát hiện trên chiếc giường nhỏ của mình cóđặt một con hổ rất to, gần to bằng con mà mẹđã tặng mình năm ngoái.

"Wow wow wow... làông hủđó!" Anh Bảo mừng đến nỗi nhảy cẫng lên rồi hỏi ông: "Cụ ngoại, cụđã mua ông hủ cho con ạ?"

"Đúng vậy! Để tặng chắt ngoại gái dễ thương của cụđó!" Cảnh Hoa Đạc cười nói.

"Wow! Cụ ngoại, cụ tốt quá! Cụ ngoại vạn tuế!"

Bé con kéo tay Cảnh Hoa Đạc ý bảo ông cúi người xuống, sau đó hôn một cái thật kêu lên mặt cụđể cảm ơn.

Quá tốt rồi, sau này cóông hổ làm bạn với mình rồi.

Anh Bảo hôn cụ ngoại xong, thả tay cụ ra rồi vui vẻ chạy đến ôm con hổ nhồi bông. Con hổ này thật sự rất to, cao hơn cả Hứa Hi Ngôn nữa, nhỏ xíu như Anh Bảo chỉ có thể nhào lên người nó lăn qua lộn lại mà thôi.

Hứa Hi Ngôn vàông ngoại nhìn thấy dáng vẻ vui sướng của nhóc con cũng cảm thấy vui lây. Cảnh Hoa Đạc quay đầu lại hỏi cô: "Ngôn Ngôn, sau này con cứở nhàông ngoại, đây chính là nhà của con và Anh Bảo. Con xem thử có gì thiếu rồi nói với ông, ông bảo người đi chuẩn bị."

"Cảm ơn ông ngoại." Hứa Hi Ngôn ôm Cảnh Hoa Đạc một cái để cảm ơn, sau đó buông ra rồi nói với ông: "Ông ngoại, sau này có lẽ con không thể thường xuyên ởđây được. Con sắp vào đoàn phim rồi, khi bận rộn chắc sẽ không có thời gian trở về nhà. Chắc con sống ở ngoài thôi ạ."

Thực ra Hứa Hi Ngôn sắp phải chuyển vào ở bên cạnh căn hộ của Hoắc Vân Thâm. Cô không thểở lại nhà họ Cảnh nên có vài lời phải nói rõ trước.

"Con sống ở ngoài được không? Vậy con bé thì sao? Lúc con bận rộn ởđoàn phim thì làm sao chăm sóc con béđược?" Cảnh Hoa Đạc hỏi.

"Con định cố thêm một thời gian nữa, đợi đến tháng chín khai giảng sẽ tìm một nhà trẻ cho Anh Bảo đi học. Khi đó, ban ngày Anh Bảo sẽđến trường, con chỉ cần sớm tối đưa đón làđược."

Cóđiều, đây cũng chỉ là suy nghĩ của riêng cô. Nếu như lúc đầu ở nước E không phát sinh chuyện ngoài ý muốn kia thì Anh Bảo cũng không đến mức sợđến trường như bây giờ.

"Cũng được! Con cứ yên tâm làm diễn viên đi, con bé giao cho ông. Xương cốt ông còn khỏe mạnh, giúp con chăm sóc con cái cũng không có gì to tát." Cảnh Hoa Đạc đề nghị.

"Nếu thật sự Anh Bảo ở bên cạnh ông thì con rất yên tâm. Sau này con ra ngoài quay phim, đi xa cỡ nào cũng không phải lo lắng gì nữa rồi."

Hứa Hi Ngôn rất biết ơn vìông ngoại đãủng hộ và quan tâm cô bao nhiêu năm qua.

Khi xưa, sau khi mẹ cô mất, nỗi đau mất đi đứa con gái duy nhất khiến ông ngoại đau lòng mãi không nguôi. Chính Hứa Hi Ngôn đãở bên cạnh ông, cùng ông vượt qua những năm tháng đau khổ nhất.

Vì vậy, tình cảm giữa Hứa Hi Ngôn vàông ngoại rất sâu sắc, thậm chí còn thân thiết hơn cả người nhà họ Hứa.

Hai người họ trò chuyện thêm vài câu rồi Cảnh Hoa Đạc đưa Anh Bảo ra vườn chơi. Hứa Hi Ngôn vào phòng mẹ cô từng ở, xem có tìm được manh mối gì có giá trị không.

Căn phòng rất sạch sẽ, mọi thứ vẫn được giữ gìn như cũ. Cảnh Hoa Đạc thường xuyên cho người quét dọn, cho nên căn phòng này được giữ gìn rất tốt.

Ánh mắt Hứa Hi Ngôn lưu luyến trên mỗi di vật còn để lại trong phòng, những kýức quen thuộc cũng tuôn trào ra từ nơi sâu thẳm.

...
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.