Tô Nhụy nhìn thấy quà cáp bị hất đổ hết thì tức giận không chịu được. Bà ta đứng dậy, ra dáng bà chủ trong nhà tra hỏi cô:
"Hứa Hi Ngôn, mày muốn làm gì? Mày có biết những món mà Tâm Nhu mang vềđắt giá nhường nào không? Mày về nhà này, đến một cọng rơm còn không mang đãđành, còn không để cho chị mày được yên sao!"
Bà cụ Hứa cau mày nói: "Tính cách con bé này vẫn xấu y như hồi xưa vậy! Sao không thấy nó trưởng thành chút nào hết?"
Hứa Hi Ngôn tức giận đến mức lồng ngực phập phồng liên hồi. Cô không đểýđến bà nội mà xoay sang hỏi thẳng Tô Nhụy:
"Tô Nhụy, bà nói đi! Sao bà lại nhốt ông nội ở góc Tây Bắc? Sao phải ngược đãi ông như vậy? Đó là chỗ dành cho người ở sao?"
Tô Nhụy tỏ vẻ như không còn cách nào: "Ai ngược đãi chứ? Đầu óc ông cụ không linh hoạt nữa, không phân biệt được gì cả. Ông đã hồđồđến nỗi chẳng nhận ra ai hết. Nếu như không nhốt lại, lỡông chạy đi mất thì phải làm sao?"
Hứa Hi Ngôn nói trúng tim đen, lật tẩy ýđồ của Tô Nhụy: "Bàđừng có tìm lí do nữa! Bàđừng nghĩ tôi không biết gì hết! Bà hận năm đóông nội tôi phản đối chuyện bà bước chân vào cửa nhà họ Hứa. Bây giờông vừa già lại vừa mất trí nhớ. Bà làm bà chủ nhà họ Hứa rồi thì trả thùông như vậy chứ gì? Tô Nhụy, bà thật làđộc ác!"
Tô Nhụy không ngờ Hứa Hi Ngôn lại nói huỵch toẹt hết ra như vậy. Bà ta hơi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bao-boi-gia-tren-troi/3124032/chuong-97.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.