Hứa Hi Ngôn nghe thấy cuộc đối thoại giữa hai người bọn họ, biết hôm nay là ngày sinh của ông nội Hoắc Vân Thâm, anh phải trở về nhà họ Hoắc. Cũng chẳng có vấn đề gì cả, như vậy thì cô sẽ có thời gian rảnh đến nhàông ngoại thăm con gái.
Lần huấn luyện đầu tiên đã tiêu tốn không ít thể lực của Hoắc Vân Thâm rồi, lúc làm tiếp lần thứ hai, mồ hôi của anh còn chảy nhiều hơn lần thứ nhất rất nhiều.
Hứa Hi Ngôn nhìn thấy hai cánh tay anh đang chống lên thiết bị hỗ trợ, mồ hôi ướt lưng, thân thể run rẩy, tất cả các tế bào đang trong trạng thái căng thẳng. Cô nhìn thấy mà trong lòng cũng căng thẳng theo, cực kỳ lo lắng.
Mỗi bước đi nhỏ của anh đều phải tiêu tốn sức lực gấp trăm gấp ngàn lần, cô có thể thấy được anh vẫn luôn dùng hết sức mình để chống đỡ.
Cuối cùng cũng hoàn thành xong lần tập thứ hai, Tần Khôn đang viết nhật ký huấn luyện lên biên bản.
Hoắc Cảnh Đường giúp Hoắc Vân Thâm lau mồ hôi, sau đó hỏi: "Giáo sư Tần, tình huống của em trai tôi thế nào rồi?"
Tần Khôn dừng bút lại, cười nói: "Anh Hoắc, Vân Thâm tiến bộ rất nhanh, vượt qua dự kiến của tôi. Theo như tôi thấy, cứ tiếp tục kiên trì với cường độ huấn luyện như vậy, đến cuối năm là cậu ấy sẽ có hi vọng đứng lên được. Chờ báo cáo trị liệu cuối năm thì sẽ biết được."
"Thật vậy sao?"
Hoắc Vân Thâm nghe thấy giáo sư Tần nói lời này,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bao-boi-gia-tren-troi/3123993/chuong-117.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.