Hoàng Quốc Cường nhìn bóng lưng của cô, im lặng một lúc. Ông ta nghĩ mình không nhìn lầm người, Cảnh Hi là một nhân tài đáng để hi vọng.
Cô có tư chất thông minh, lễ phép với mọi người, có thể chịu cực khổ. Một diễn viên như vậy, sau này mà không nổi tiếng thì không có đạo lí.
Ông ta nghĩ đến đây thì trong lòng đột nhiên có một ý tưởng táo bạo, nhanh chóng bàn với biên kịch: "Tôi đã nghĩ ra cách sửa kịch bản rồi. Chỗ này, chỗ này, thêm vài cảnh cho Cảnh Hi… Ừm, cảnh diễn với Lâm Hoài Cẩn."
Đạo diễn có quyền thêm cảnh quay vào kịch bản. Nếu Cảnh Hi diễn tốt thì cũng có thể đổi vai diễn cung nữ nhỏ bé của cô thành vai nữ phụ.
Trên đường về, Hứa Hi Ngôn trùng hợp gặp phải Hứa Tâm Nhu và trợ lí của chị ta là Văn Lệ.
Không ít người trong đoàn phim đều nói hôm đó Hứa Tâm Nhu đá cô bị thương là để trả đũa.
Để giữ gìn danh tiếng của mình, Hứa Tâm Nhu liền giả vờ quan tâm: "Cảnh Hi, hôm nay về lại đoàn rồi sao? Cô có sao không? Có bị thương chỗ nào không?"
Cô ta đúng là biết giả vờ mà!
Không trao cho cô ta giải Diễn viên xuất sắc nhất đúng là có lỗi với cô ta.
Hứa Hi Ngôn giả vờ cười ha ha rồi rút hóa đơn xuất viện ra, nói: "Nhờ phúc của đàn chị Hứa, không chết thì xem như mạng của tôi lớn rồi. Chị xem mà làm đi, viện phí và thuốc men của tôi làm phiền
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bao-boi-gia-tren-troi/3123882/chuong-173.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.