"Cô quá khiêm tốn rồi, những áng văn chân chính thường đến từ cảm hứng bất chợt. Nếu không có cảm hứng thì cho dù có nghĩ nát óc cũng không thể viết ra được."
Hoắc Vân Thâm vẫn nhìn chằm chằm vào lời bài hát của cô, tiếp tục ngâm nga.
Khi hát đến đoạn cao trào, anh thậm chí còn có thể tưởng tượng ra bài hát cổ trang này kết hợp với phim truyền hình sẽ thể hiện ra một cảnh phim tràn đầy khí thế, nhất định sẽ làm rung động lòng người.
Trong lòng Hứa Hi Ngôn mừng không tả xiết, cô nghĩ có lẽ bất cứ lời khen ngợi nào trên thế giới này cũng không thể sánh được với lời khen của người mình thương.
Hoắc Vân Thâm hát xong, đắm chìm vào trong cảm xúc của bài hát một lúc lâu mới lấy lại tinh thần, nói với Hứa Hi Ngôn: "Cảnh Hi, tôi có suy nghĩ thế này."
"Gì vậy?" Cô hát phần giọng nữ trong bài hát này đi!"
"Tôi á? Không được đâu, tôi chỉ đi hát karaoke thôi. Hát thật ở bên ngoài thì tôi không có kinh nghiệm gì cả, không được đâu."
Hứa Hi Ngôn vội vàng xua tay, nếu nói cô kéo đàn violon phối hợp cùng dàn nhạc còn được, nhưng nếu nói cô cầm micro hát, hơn nữa còn là ca khúc chủ đề trong phim truyền hình, lỡ cô hát dở quá thì chẳng phải sẽ bị chửi cho không còn mặt mũi sao.
"Có tôi rồi cô còn lo gì? Tôi nói cô hát được là được."
Hoắc Vân Thâm đã từng nghe qua giọng của Hứa Hi Ngôn, thấy chất giọng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bao-boi-gia-tren-troi/3123714/chuong-256.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.