Editor: Nguyetmai
Trên thực tế, hiểu biết của Hứa Hi Ngôn đối với Hoắc Vân Thâm có thể nói là cực ít. Ít ra, Hoắc Vân Thâm mà bây giờ cô thấy chỉ là một dáng vẻ trong cuộc sống của anh mà thôi.
"Anh Hoắc?"
Hứa Hi Ngôn đi đến trước mặt anh, tự nhiên ngồi xuống sofa bên cạnh anh.
Hoắc Vân Thâm thoáng ngẩng đầu, tia sáng chiếu rọi trên ngũ quan của anh, phác họa lên một tầng ánh sáng nhu hòa trên gương mặt ấy. Giờ đây, anh đã khôi phục lại nét quen thuộc bình thường.
"Cảnh Hi, em vẫn ổn chứ?"
Sau khi Hoắc Vân Thâm nhìn thấy Hứa Hi Ngôn, thấy cô trang điểm nhẹ nhàng xinh đẹp, cả người đầy tinh thần thì trong lòng yên tâm hơn rất nhiều, sát khí trên người cũng thu lại.
Ban nãy anh vừa nhận một cuộc điện thoại cấp dưới gọi tới, nói cho anh biết chân tướng sự việc đã điều tra rõ. Nội dung cuộc điện thoại đã khiến anh không kìm được tức giận, tức giận đến mức muốn giết người.
Lại có người dám dùng thủ đoạn dưới mí mắt anh hòng hãm hại Hứa Hi Ngôn. Hừ, anh sẽ cho đối phương biết, bắt nạt người phụ nữ của anh sẽ có kết quả như thế nào.
"Tôi rất ổn!"
Hứa Hi Ngôn mỉm cười rực rỡ.
"Chuyện của em tôi biết cả rồi. Xin lỗi em, sau khi em xảy ra chuyện tôi không thể cho người đến đồn cảnh sát giúp em."
Nên xin lỗi thì Hoắc Vân Thâm vẫn phải nói xin lỗi, tuy anh phải nấp sau màn nhưng trong lòng anh vẫn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bao-boi-gia-tren-troi/3123563/chuong-317.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.