Không ít người trong khán phòng đều đã nghe qua cái tên Anh Đào Bảo Bảo, thậm chí còn từng xem livestream của cô bé nữa!
Chẳng có ai ngờ được, cô bé nổi tiếng trên mạng này sẽ đến tham gia cuộc thi tài năng ngày hôm nay.
Trong phòng khách nhà họ Hoắc, hai bậc phụ huynh nhìn thấy màn biến hình của bé con đều không nhịn được, vừa vỗ tay vừa kinh ngạc kêu lên.
"Ôi chao, thì ra là một cô bé! Trông thật vô cùng xinh đẹp, ông xem khuôn mặt kia kìa, xinh xắn hệt như một đóa hoa vậy." Trần Vân Lộ khen ngợi.
"Đúng vậy, không ngờ lại là một cô nhóc, vũ đạo thật sự rất tốt." Hoắc Chấn tiếp lời.
Nghe cô bé tự giới thiệu tên là "Anh Đào Bảo Bảo", Trần Vân Lộ đã hiểu ra: "Ồ, cô bé chính là Anh Đào Bảo Bảo đấy!"
Khóe môi của Hoắc Vân Thâm cong lên mỉm cười, anh cũng không ngờ Anh Đào Bảo Bảo lại tham gia cuộc thi tài năng, màn biểu diễn của cô bé thật tuyệt.
Trần Vân Lộ quan sát kỹ mặt mũi của cô bé, dường như bà có một phát hiện bất ngờ: "Haizz, ông Hoắc, ông xem mặt mũi của cô bé kìa. Đôi mắt với hàng lông mày kia có giống con trai chúng ta không?"
Hoắc Chấn quan sát thật kỹ rồi lại nghĩ đến con trai mình, gật gật đầu: "Bà nói tôi mới để ý, đúng là giống thật."
Trần Vân Lộ bỗng thấy yêu thích bé con hơn, vừa vui mừng vừa bất ngờ nói: "Không những giống, ông xem bé con cười lên có đôi lúm đồng tiền kìa. Có phải giống hệt Vân Thâm lúc nhỏ không?"
"Đúng vậy, thật giống quá."
Hai vị phụ huynh hoàn toàn không phát hiện con trai của mình đang ngồi phía sau, nên tiếp tục nói chuyện.
Trần Vân Lộ không kìm được cảm xúc, ngậm ngùi nói: "Nếu Vân Thâm có bạn gái sớm vài năm, bây giờ không chừng cũng có con lớn thế này rồi. Ông nói xem, chúng ta mà có một cô cháu nội lớn chừng này thì tốt biết bao chứ!"
Hoắc Chấn nói: "Đúng vậy. Nhưng bây giờ tình hình sức khỏe của Vân Thâm như vậy, tôi thấy cho dù có cưới vợ về thì bà cũng chẳng có hi vọng được bế cháu đâu."
"Ôi, nghĩ đến tôi lại thấy đau lòng, chẳng lẽ con trai chúng ta cả đời phải cô đơn một mình vậy sao? Đến lúc chúng ta nhắm mắt xuôi tay, lìa đời rồi, chỉ còn lại mình nó cô độc biết nhường nào!"
"Bà đừng lo xa nữa, cùng lắm sau này bảo Vân Thâm nhận nuôi một đứa là được rồi."
"Haizz, dù sao thì con nuôi và con ruột vẫn khác nhau mà…"
Nghe ba mẹ than thở, xem một chương trình tivi cũng có thể nghĩ đến rồi lo lắng cho mình, Hoắc Vân Thâm chỉ cảm thấy có lỗi với họ.
Trong lòng anh ít nhiều cũng thấy chua xót. Anh không nói gì, chỉ lặng lẽ rời khỏi phòng khách.
…
Tại Trung tâm Nghệ thuật Bái Kinh.
Vòng sơ khảo cuộc thi đã kết thúc, Anh Đào Bảo Bảo số báo danh 36 nhận được điểm cao nhất và đứng đầu vòng thi này.
Lúc Anh Bảo ra ngoài, Phương Tiểu Tranh vui mừng ôm chầm lấy cô bé, khen ngợi: "Anh Đào bé nhỏ, con thật là giỏi, biểu diễn thật xuất sắc!"
Anh Bảo cười khúc khích: "Đó là vì đồ ăn vặt của dì Tranh Tử tặng ngon, Bảo Bảo ăn xong mới có đủ sức để nhảy đó!"
"Ôi chao, con nhóc này thật là khéo nói, dì thích con chết mất!" Phương Tiểu Tranh không nhịn được, hôn bé con mấy cái.
Sau cuộc thi, mấy người lớn cùng với Anh Bảo rời khỏi Trung tâm Nghệ thuật.
Phương Tiểu Tranh đi cùng Vương Đại Trí, còn Hứa Hi Ngôn đưa ông ngoại và Anh Bảo về nhà họ Cảnh, chuẩn bị đi tìm Diệp Tầm.
Thật trùng hợp, cô còn chưa ra khỏi cửa thì Hoắc Vân Thâm đã gọi điện thoại đến.
Bây giờ chỉ cẩn nhìn thấy cuộc gọi của "Anh một tỷ" là tim của Hứa Hi Ngôn đã không kìm chế được xúc động. Cô điều chỉnh giọng rồi bắt máy, giọng nói tự động ngọt như thêm đường: "Alo, anh Hoắc à?"
"Cảnh Hi, lúc chiều tôi đã xem cuộc thi của Anh Đào Bảo Bảo trên ti vi rồi."
Lúc nào Hoắc Vân Thâm muốn gọi cho Hứa Hi Ngôn cũng đều phải tìm chủ đề và lí do, lần này cuộc thi của Anh Đào Bảo Bảo là chủ đề thích hợp nhất rồi.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]