Editor: Nguyetmai
Vì sao không hề có biểu hiện mạch tượng suy yếu của người bị bệnh nặng?
Nhìn sắc mặt của ông cụ không giống trạng thái bị bệnh, rốt cuộc là có vấn đề gì nhỉ?
Thấy Hứa Hi Ngôn lộ vẻ nghi hoặc, ông cụ lúng túng ho hai tiếng giải thích: "Nhóc con, cháu cũng nhìn thấy rồi đấy, hi vọng cháu đừng nói ra, đặc biệt là đừng nói với Vân Thâm."
Hứa Hi Ngôn bật cười: "Hóa ra ông giả vờ bệnh à?"
Không có bệnh là tốt là phúc rồi, Hứa Hi Ngôn cảm thấy yên tâm thay Hoắc Vân Thâm.
Đã có thể trò chuyện với ông cụ, Hứa Hi Ngôn liền tranh thủ đi vào chủ đề chính: "Ông Hoắc, thật ra hôm nay cháu đến đây không phải để khám bệnh cho ông, mà là để cầu xin ông cứu Vân Thâm."
Đôi mắt sắc bén của Hoắc Tuân đột nhiên mở to, kinh ngạc nói: "Sao lại nói như vậy?"
Sau đó, Hứa Hi Ngôn kể lại chuyện Hoắc Cảnh Đường có âm mưu làm hại Hoắc Vân Thâm ra.
Để thuyết phục ông cụ tin tưởng, cô còn lấy bình thuốc màu trắng, giấy giám định thành phần thuốc cùng đoạn ghi âm cuộc đối thoại giữa Hoắc Cảnh Đường và Giáo sư Tần.
Chứng cứ trước mặt đã đầy đủ. Ông cụ biết có chuyện như vậy liền hận đến mức đấm ngực giậm chân, không ngừng chửi rủa, hay cho thằng cháu bất hiếu, vì tiền tài mà có thể làm những chuyện tồi tệ này sao?
"Tức chết ta rồi! Ông già này còn chưa chết mà nó đã không nhịn nổi rồi đúng không!
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bao-boi-gia-tren-troi/3123504/chuong-347.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.