Translator: Nguyetmai
Hoắc Tam Nghiên cái gì?
Mình nói muốn ăn cơm cô ta nấu khi nào?
Chuyện gì đang xảy ra vậy?
Diệp Tầm chỉ mới phân tâm trong thời gian bằng một cái chớp mắt thôi mà Hoắc Tam Nghiên đã "Xoẹt" cái nhảy vào trong căn hộ. Cô là một người không mời mà đến nhưng lại chẳng có chút nào tự xem mình là người ngoài cả.
Cô lấy vài chiếc hộp từ trong túi ra, bày lên bàn rồi quay đầu lại nói với Diệp Tầm: "Anh Diệp, anh mau đến nếm thử tay nghề của tôi như thế nào?"
Nhìn thấy mặt của Diệp Tầm đen hơn đáy nồi, cô lại dò xét anh ấy bằng ánh mắt hau háu, xấu hổ nói: "Anh Diệp, không ngờ thân hình anh lại tuyệt vời như vậy! Nhìn khiến người ta ngại chết được."
Ngại mà cô vẫn nhìn!
Diệp Tầm lạnh lùng liếc cô một cái, chẳng nói năng gì, đi thẳng vào phòng khoác thêm một chiếc áo ngủ.
Sau khi mặc xong, anh ta nghiêm mặt đẩy Hoắc Tam Nghiên ra khỏi cửa rồi vứt luôn những thứ cô đem đến ra ngoài.
"Đồ điên! Đừng đến quấy rầy tôi nữa! Nếu không tôi báo cảnh sát đấy!"
Lúc đóng cửa, Diệp Tầm bực tức gào lên một câu.
Hoắc Tam Nghiên bị tiếng đóng cửa "Rầm" dọa đến run, quay đầu nhìn thì cánh cửa đã bị đóng chặt. Cô hơi buồn bực, hôm nay anh Diệp bị làm sao vậy?
Cô lồm cồm bò dậy từ dưới đất, nhặt mấy hộp thức ăn, miệng còn lẩm bẩm: "Mình đứng xếp hàng nửa ngày trời ở Đồng Phúc Lâu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bao-boi-gia-tren-troi/3123476/chuong-361.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.